Sau một giấc ngủ dài, Tô Lạc tỉnh lại, tinh thần rất sảng khoái.
Nàng cầm theo cục gạch Thảo Dược Điển Tịch to đùng, mà vội vàng chạy thẳng tới thư phòng.
Cuốn sách dày như vậy, bao gồm mấy vạn loại thảo dược và các loại thảo dược đặc biệt, toàn bộ chi tiết bên trong nàng đã liều mạng học thuộc hết.
Nhưng cũng thật may mắn, nàng có khoảng thời gian dài hơn để ăn gian. Khi vào trong không gian, ba ngày lập tức được kéo thành ba mươi ngày.
Bằng không, thì cho dù trí nhớ nàng nhìn một lần là không quên, cũng không thể nào học thuộc được.
Tô Lạc phóng vèo vào thư phòng.
Nàng quay đầu nhìn xung quanh một lượt.
Hay quá, mỹ nhân sư phụ còn chưa tới.
Nhưng nàng còn chưa kịp lau mồ hôi, thì Dung Vân đại sư đã đẩy cửa bước vào phòng.
Hôm này, ông ta còn mặc một bộ y phục bằng gấm lay động theo gió, kết hợp hài hòa giữa lịch sự tao nhã và cao quý, nổi bật như thần tiên bước ra từ truyện cổ tích.
Ông ta chậm rãi bước vào phòng, khi ánh mắt lướt qua Tô Lạc, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia sáng lộng lẫy.
Dung Vân đại sư liếc Tô Lạc xong, lúc này mới ngồi ngay ngắn xuống ghế, giọng nói trầm trầm: “Học thuộc rồi chứ?”
“Thuộc làu làu ạ.” Tô Lạc gật gật đầu.
Sắc mặt Dung Vân đại sư vẫn lạnh lùng như cũ, kiệm lời như vàng: “Thuộc làu làu? Vậy ngươi đọc thử cho ta nghe xem.”
“Vâng ạ.” Tô Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163722/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.