Xuyên qua khuôn mặt nàng, đôi mắt Dung Vân đại sư dường như vượt qua thời gian và không gian, thấy lại đoạn hồi ức xưa cũ ngày trước.
Nữ nhân kia xinh đẹp như thần tiên, nàng mặc một bộ y phục màu tím, dáng vẻ như băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt tuyết thế không ai so sánh được.
Trong cung điện tối om, nàng lạnh lùng mà đứng thẳng.
Đối diện với nàng là một nam nhân đeo mặt nạ quỷ, toàn thân hắn tỏa ra hơi thở thô bạo lại bá đạo.
“Rầm!” Hắn ném một quyển sách thật dày thật nặng về phía nữ nhân tuyệt sắc kia.
“Nếu ngươi thật lòng muốn cứu hắn, vậy thì người phải học thuộc làu làu cuốn sách này trong vòng ba ngày.”
Nàng nhặt quyển sách kia lên, kiên quyết xoay người bỏ đi.
Ba ngày sau, vẫn tại cung điện âm u cũ.
Nữ nhân tuyệt sắc đoan trang đứng giữa điện, cất giọng lanh lảnh đọc: “…Cao cấp Trung Dược đan có thể dùng thường xuyên, không giới hạn liều lượng, Thần Sương Mù Cương Cường dược thảo…”
Dung Vân đại sư đắm chìm trong hồi ức.
Nhất thời, trong đôi mắt vốn dĩ lạnh nhạt lại xuất hiện vẻ ôn nhu say long người.
Đôi mắt ông ta mải miết nhìn Tô Lạc, không có dấu hiệu sẽ rời đi.
Trong long Tô Lạc xuất hiện một mối nghi ngờ.
Tuy rằng, mỹ nhân sư phụ đang nhìn nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được rất rõ, ông ta đang tưởng tượng ra một người khác.
Chỉ là nàng không biết người đó là ai. Là ai mà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163721/chuong-783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.