Tô Lạc cứ vậy mà chạy, đột nhiên nhíu mày lại.
Cứ để Lạc Hạo Thần chạy như vậy sẽ gây bất lợi cho nàng.
Hiện tại hắn vẫn không biết sự tồn tại của Tiểu Thần Long, một khi bị hắn phát hiện, đến lúc đó sự tức giận vốn dĩ đang nhắm vào cây tương tư sẽ quay sang đổ lên người nàng.
Để tránh họa này, Tô Lạc bắt đầu nghĩ cách.
Trong chốc lát, nàng liền nghĩ ra một chủ ý.
Trong rừng cây rậm rạm âm u này, cây tương tư đã biết mất không rõ tăm hơi.
Nếu như không phải là Tô Lạc và Tiểu Thần Long có thần giao cách cảm, lúc này cũng sớm đã bị mất dấu.
Khi Tô Lạc kéo tay Tử Nghiên liền dồn thêm chút lực, khi Tử Nghiên vừa ngước nhìn, ánh mắt liền chuyển sang phía bên phải.
Hai người hiểu rõ tính tình của nhau, nên cũng hiểu rất rõ ẩn ý của nhau, cho nên Tử Nghiên liền hiểu ngay suy nghĩ của Tô Lạc.
Một, hai, ba!
Đếm tới ba, cả hai người liền chạy về phía bên phải!
Bóng hai người phía trước đột nhiên biến mất, Lạc Hạo Thần như bừng tỉnh, nhưng hắn vẫn định chạy theo phía sau Tô Lạc và Tử Nghiên.
Nhưng rất nhanh trong chớp mắt.
“Các ngươi đi đâu!” Lạc Hạo Thần cau mày.
Bên này rõ ràng không có đường, hai người đó chạy tới làm gì chứ?
Tô Lạc vẫn không quay đầu lại nhưng Tử Nghiên lại quay đầu lại, nhìn Lạc Hạo Thần vẫy tay: “Chạy bên này gần hơn.”
Lạc Hạo Thần cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163623/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.