Trong sơn động có không dưới ngươi mấy con đường, đường nào cũng thông ra những chỗ khác nhau.
Cây tương tư đó nghĩ chắc rằng, loài người nhất định sẽ không tìm ra nó.
Nhưng, có điều cây tương tư đó không biết, thứ treo lủng lẳng trên cây là Tiểu Thần Long, lại là thứ dẫn đường tốt nhất.
Sau khi bỏ lại Lạc Hạo Thần phía sau, Tô Lạc và Tử Nghiên nhìn nhau cười.
“Lạc Hạo Thần đúng là một tên ngu đần, ha ha ha, cười chết ta mất.”
“Ừ, đúng là không biết nhìn người tốt.” Tô Lạc cùng cười nói thêm một câu.
Tử Nghiên đã gọi hắn vậy mà hắn vẫn cho là bọn họ cố ý giở trò với hắn, đúng là ngu ngốc mà.
“Đường này không sai chứ?” Tử Nghiên lại hỏi một câu.
“Yên tâm đí, chỉ cần ở khoảng cách không quá xa, ta và Tiểu Thần Long có thể cảm nhận được nhau mà.” Tô Lạc tự tin vỗ ngực.
Rất nhanh, Tô Lạc đã dẫn Tử Nghiên tới trước cửa động.
“Trời ạ, tiểu long nhà ngươi lại chạy vào đây sao?” Nhìn thấy phía trước là sơn động tối om, sắc mặt Tử Nghiên lộ rõ sự sửng sốt.
“Làm sao?” Tô Lạc đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành.
“Ở đây... ngươi có nhìn thấy tảng đá dựng đứng kia không? Đây là một trong sáu khu vực cấm trong Khu Rừng Hắc Ám đó.” Tử Nghiên phun cả nước bọt ra.
“Cái gì?” Trong lòng Tô Lạc liền giật thót.
Cái cây tương tư đó chạy tới chạy lui kết quả lại chạy ngay vào khu cấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163622/chuong-833.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.