Nhưng điều khiến nàng trừng lồi cả mắt chính là cự thạch to đùng đang nện xuống kia!
Khi chỉ còn cách Tử Nghiên có ba tấc thì bỗng nhiên ngừng lại!
Thật giống như có cái gì đó đã chặn nó lại vậy.
Không chỉ như vậy, cự thạch kia còn bị cái gì đánh thẳng vào, bể nát thành vô số khối đá nhỏ bay thẳng về phía nàng!
Lạc Điệp Y vì đang xem rất vui sướng mà quên cả phòng bị, dung nhan mềm mại mọng nước của nước của nàng bị vô số mảnh đá nhỏ cắt qua.
“Xẹt!”
Một tiếng vang nhỏ vang lên, mảnh vụn đá bay qua, cắt ra một tia máu, mà khuôn mặt mềm mại kia của Lạc Điệp Y tức khắc có thêm một vết thương rất sâu.
“Ca ca…” Sự tình biến hóa quá lớn, Lạc Điệp Y quả thực không kịp phản ứng, nàng theo bản năng mà khóc nức nở đi tìm ca ca.
Lúc này, Lạc Hạo Thần bực bội vô cùng.
Vốn dĩ cự thạch không ngừng rơi xuống đã làm hắn thua chị kém em, hiện tại muội muội lại không ngừng khóc nháo với hắn.
Lạc Hạo Thần tức giận rít gào với Lạc Điệp Y: “Câm miệng! Bằng không ta bỏ ngươi lại ngay!”
Khi đang nói chuyện, một cục đá thật lớn từ trên trời giáng xuống!
Lạc Hạo Thần kéo Lạc Điệp Y bay nhanh về phía trước.
Hắn vô cùng nguy hiểm mà trốn thoát được công kích của nham thạch.
Tử Nghiên đã không phải lần đầu tiên tiến vào không gian hư vô.
Nhưng lần đầu tiên tiến vào, nàng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163605/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.