“Chẳng lẽ ngài không sợ ta sẽ phế bỏ tu vi của đồ đệ ngươi hay sao?” Lạc Thịnh Thiên giận quá hóa cười, thực ra trong lòng lại trống rỗng.
Dung Vân cười nhàn nhạt: “Quả thật ngươi có thể làm như vậy, nhưng với điều kiện là ngươi phải giấu toàn bộ Lạc gia đi, nếu không thì...”
Lời còn chưa nói xong, nhưng ý tứ thì thật sâu xa...
Nếu không thì toàn bộ Lạc gia sẽ phải tuẫn táng cùng Tô Lạc!
Đáng ghét! Lạc Thịnh Thiên tức đến nỗi mặt mũi xanh mét, bàn tay nắm chặt lại.
Nếu như ông ta đánh thắng được Dung Vân thì không nói làm gì, thế nhưng, ông ta không thể đánh lại được!
Hơn nữa, ông ta có lý do để tin rằng, Dung Vân đại sư thật sự sẽ làm như vậy, chứ không phải chỉ nói suông!
Dung Vân làm mặt lạnh, hờ hừng nhìn ông ta: “Sau này ngươi hãy dạy dỗ cho tốt người của Lạc gia, đệ tử của ta chỉ có ta mới có thể dạy dỗ.”
“Khinh người quá đáng!” Lạc Thịnh Thiên nắm chặt tay lại.
“Cho phép ngươi khiêu chiến một lần.” Dung Vân phất tay áo, vẻ mặt lãnh đạm.
Nghe thấy vậy, Lạc Thịnh Thiên như mắc nghẹn ở cổ họng, nếu như ông ta có thể đánh lại được, có còn cần phí lời như vậy không?
Lý Thịnh Thiên thở phì phò đưa mắt nhìn đi chỗ khác! Muốn thành đại sự không được câu nệ tiểu tiết, ông ta nhịn!
“Gia gia...” Lạc Hạo Thần được Lạc Điệp Y đỡ dậy, yếu ớt kêu lên một tiếng.
Lạc Hạo Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163574/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.