Trong ống tay áo nàng đột nhiên phóng ra dây mây, dây mây túm chặt lấy một con bò tót lửa đang chạy.
Ngay giây phút Lạc Điệp Y sắp bị lũ bò giẫm đạp, dây mây đột nhiên buộc chặt, sau đó nàng đã nhảy tót lên trên phần lưng của con bò tót lửa.
“Trời không tuyệt đường ta!” Lạc Điệp Y hưng phấn hết sức, ngửa mặt lên trời cười ha ha.
Nhưng mà ngay lúc nàng đang cười to hết cỡ, một khối cự thạch vô cùng lớn rơi thẳng xuống đầu nàng!
Lạc Điệp Y còn chưa kịp cười xong, thân mình quơ quơ, tình huống y hệt như Lạc Hạo Thần, bị chôn ở phía dưới cự thạch.
Dù sao ở lại chung với nàng, còn có vô số bò tót lửa…
Lại nói Tô Lạc và Tử Nghiên.
Tốc độ hai người quả thực có thể hình dung là mức độ thần tốc.
Vô cùng nhanh chóng, cả hai nàng đã chạy thoát ra khỏi phạm vi núi sụp đất lở.
“Hô hô, mệt chết mất.” Ngừng ở nơi an toàn, Tử Nghiên đỡ cục đá thở dốc.
Nàng quay đầu lại xem, thần sắc rõ ràng chuyển biến tốt đẹp: “Hai tên đáng ghét Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y chắc là bị đá đè chôn sống hết cả rồi nhỉ?”
Tô Lạc cười cười: “Nếu hai anh em bọn họ chịu tin tưởng hợp tác với nhau, không chừng còn có khả năng thoát được ra ngoài, ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác nữa.”
“Này…” Tử Nghiên chỉ vào không trung, la lên một tiếng: “Mau nhìn xem!”
Tô Lạc ngước mắt nhìn lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163561/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.