Rốt cuộc cũng đến nơi, quả nhiên không hề thấy bóng bốn vị cường giả.
Toàn bộ mặt đất một mảnh hỗn độn, vỡ vụn.
Lúc này, vách đá đã bị mở ra.
Bên trong tối đen như mực, nhìn có chút kinh hãi.
Hai người Tô Lạc đứng lóng ngóng trước cửa động, sắc mặt ngưng đọng, bởi vì nếu trực tiếp đi vào nói không chừng sẽ có nguy hiểm. Nhưng tốc độ của Tiểu Thần Long thì lại vô cùng nhanh nhẹn.
Tiểu Thần Long bỗng bụp một tiếng nhanh như ánh sáng, chạy như bay vào.
Sợ Tiểu Thần Long gặp chuyện ngoài ý muốn, vì thế, Tô Lạc và Tử Nghiên liếc nhìn nhau, tiện đà cũng đều theo vào.
Sau khi tiến vào vách đá, ngay từ đầu chỉ có một màu đen nhánh như mực, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Đi tới phía trước, không biết đi bao lâu rồi.
Không ai ngờ được rằng, phía sau vách đá này lại che giấu một hang động lớn.
Bỗng nhiên, Tiểu Thần Long ngừng lại không bước tiếp nữa, dùng cái mũi nhanh nhạy của nó ngửi đi ngửi lại.
“Có nguy hiểm sao?” Tô Lạc dừng bước chân, nghiêng đầu dò hỏi Tiểu Thần Long đang đứng trên vai nàng.
Tiểu Thần Long cào đầu, gõ gõ, lại lắc đầu.
“Ngao ngao ngao…” Có mùi gì đó rất kỳ quái.
Mùi gì đó rất kỳ quái? Tô Lạc nói lời nhắc nhở của Tiểu Thần Long cho Tử Nghiên nghe.
“Đi vào núi bảo vật mà lại tay không trở về, đây không phải cách làm việc của ta, ta nhất đinh phải tiếp tục tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163559/chuong-863.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.