Nhưng lúc này, hai mắt Tô Lạc lại nhắm nghiền, không có bất cứ dấu hiện nào là sẽ tỉnh lại.
Nếu nàng mở mắt, thì chắc chắn có thể nhận ra người trước mặt kia.
Không biết qua bao lâu.
Tô Lạc tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu.
Nàng mở mắt, nhìn quanh bốn phía.
Chỗ nang đang ở là một địa lao ẩm ướt.
Xung quanh mọc đầy rêu xanh biếc, vừa chạm vào đã cảm thấy trợn trượt dính dính, khiến người khác ghê tởm.
Trong phòng đá bốc lên mùi hôi thối nồng đậm, rất khó chịu.
Tô Lạc chậm rãi ngồi dậy. Lúc này, nàng mới phát hiện cả người đều đau nhức, giống như trong lúc nàng ngất đi, có ai đó đã hung hăng đánh nàng.
Tô Lạc kéo ống tay áo lên, thì nàng thật sự nhìn thấy rất nhiều vết bầm tím, nổi bật trên làn da trắng nõn của mình.
Hóa ra không phải nàng nằm mơ, mà nàng thật sự bị đánh!
Tô Lạc ôm lấy trán, chậm rãi nhớ lại.
Ký ức cuối cùng trước khi nàng hôn mê, là hình ảnh phát cuồng của Yên Hà tiên tử. Thậm chí, nàng còn nhớ rõ ràng là bà ta đánh ngất nàng nữa.
Sau đó, nàng lập tức hôn mê, không còn biết gì khác.
Chẳng lẽ lão vu bà kia nhỏ nhen đến vậy sao? Lợi dụng nàng đang hôn mê mà bà ta đánh đập nàng?
Tô Lạc cảm thấy bà ta không phải người như vậy.
Trong khi nàng còn đang nghi ngờ, thì bên tai truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.
Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163541/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.