Tô Lạc chậm rãi lùi lại phía sau.
“Ai da, lão nhân gia làm gì mà hùng hổ dọa người vậy? Có chuyện hiểu lầm gì thì cứ nói ra, không phải tốt hơn sao.” Tô Lạc vẫn giữ bộ dáng cười tủm tỉm.
Đáy mắt Yên Hà tiên tử hiện lên một nụ cười giả tạo, bà ta không nói gì, nhưng toàn thân toát lên sát ý sôi trào, tràn lan.
Tô Lạc từng bước lui về phía sau, rất nhanh đã lùi đến bờ vực thẳm.
Vách núi rất cao.
Lại ở bên cạnh bờ sông.
Gió núi gào thét thổi tới.
Sống lưng Tô Lạc cảm thấy lạnh toát.
Cánh tay dài của Yên Hà tiên tử giơ lên, nháy mắt đã chộp lấy mặt Tô Lạc.
Khuôn mặt của Tô Lạc.
Chiếc khăn đen bị lột bỏ, lộ ra một khuôn mặt…
Đẹp tuyệt nhân gian, nhưng hai mắt lại có quầng thâm như gấu trúc.
Nhìn thấy khuôn mặt này, hai mắt Yên Hà tiên tử trợn thật to.
Gắt gao mà nhìn chằm chằm Tô Lạc!
Trong nháy mắt, thân hình bà ta cứng đờ, thẳng tắp. Khuôn mặt bà ta đầy căm hận mà vặn vẹo dữ tợn, bàn tay nắm chặt thành quyền. Thân hình bắt đầu không ngừng run rẩy.
“Ha ha ha ha ha…” Bỗng nhiên, Yên Hà tiên tử ngửa mặt lên trời mà cười dài, cười đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.
“Nghiên Hoa! Đồ tiện nhân kia! Ngươi nhìn rõ rồi chứ, đây là nữ nhi của ngươi đấy! Ha ha ha ha ha…”
Tô Lạc nhìn bộ dáng điên điên khùng khùng của Yên Hà tiên tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163450/chuong-918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.