Tô Lạc cảm thấy, gần đây nàng quả thật xui xẻo vô cùng.
Thật vất vả trộm được, thật vất vả tìm ra quyển sách, bên trong thế nhưng đều là trang giấy trống!
Ông trời đang chơi nàng hả?
Ngay khi Tô Lạc sắp mở miệng ra mắng ông trời thì Tử Nghiên bỗng nhiên “A” một tiếng.
Lực chú ý của Tô Lạc tức khắc bị hấp dẫn.
“Sao vậy?” Tô Lạc hỏi.
“Ngươi xem trang sách này, nhìn kỹ xem, có phải giống bị bôi nước thuốc hay không?” Tử Nghiên đưa quyển sách cho Tô Lạc.
Tô Lạc nhận lấy.
Quyển sách này vô sắc vô vị, rất giống một quyển sách vô dụng.
Nhưng khi Tô Lạc cẩn thận dùng ngón tay chạm đến trang sách thì đầu ngón tay lại có cảm giác vô cùng khác thường.
Loại này xúc cảm này rất rất nhạt, cơ hồ có thể xem nhẹ.
Nhưng Tô Lạc lại rõ ràng cảm giác được.
“Đúng là đã bị bôi nước thuốc.” Tô Lạc khẳng định gật gật đầu: “Nhưng bôi cái gì lên mà lại vô sắc vô vị như vậy?”
Hơn nữa, thiếu chút nữa đã lừa gạt nàng.
Tử Nghiên nghĩ nghĩ mới nói: “Năm đó ta từng nhìn thấy loại sách che dấu chữ viết này trong thư phòng của sư phụ, cho nên mới có thể đoán được, còn nước thuốc là cái gì thì…”
Tử Nghiên trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Nhớ rõ lúc ấy sư phụ có thuận miệng nhắc tới, nhưng trí nhớ của ta…”
Tô Lạc dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Ngươi cứ từ từ nhớ, không cần lo lắng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163366/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.