Để báo đáp chuyện ngươi tặng ta Lam Tinh Linh, ta sẽ đi hái hai loại thảo dược kia với ngươi.”
Tử Nghiên ôm Lam Tinh Linh đứng lên.
Tốc độ của hai người thật nhanh, không đến một ngày đã tiến vào đỉnh Yến Vân Sơn.
Đứng ở đỉnh núi nhìn xuống.
Bốn mắt trông về phía xa, chỉ thấy phía dưới núi non trùng điệp, liên miên phập phồng, xa hơn một chút là dòng sông trải dài đầy thuyền bè, ngẫu nhiên có một con thuyền xẹt qua.
“Cảnh thật là đẹp.” Tử Nghiên đứng ở bên vách núi, giang tay ra, nhắm mắt lại hưởng thụ hít sâu một hơi.
“Xác thật rất đẹp.” Tô Lạc xưa nay chưa từng thả lỏng như vậy.
Đúng lúc này, Tô Lạc bỗng nhiên cảm giác được có một tầm mắt nóng rực đang chăm chú nhìn vào trên người mình.
Thân hình của nàng bỗng nhiên cứng đờ, bỗng nhiên có cảm giác không tốt cho lắm.
“Cảnh đẹp, người càng đẹp.” Một giọng nói ôn nhuận phát ra sau lưng Tô Lạc.
Vừa nghe thấy thanh âm này, Tô Lạc đã nắm chặt hai tay của mình.
Tô Lạc chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Âu Dương Vân Khởi!
Hắn sao lại ở chỗ này?
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên sự tức giận, không vui chút nào mà trừng Vân Khởi.
Hôm nay Vân Khởi mặc một bộ áo trắng, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, gió vừa thổi qua, vạt áo nhẹ nhàng tung bay, giống như thần linh.
Vân Khởi như thế này, không thể nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163365/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.