“Bùm!” Tên áo đen cấp bảy kia, lập tức nổ tung, thân thể hóa thành một đống máu thịt be bét.
Nam Cung Lưu Vân chiến đấu khi nào chứ? Rõ ràng là đang đùa bỡn bọn họ.
Đến lúc này, Tô Lạc rốt cuộc mới hiểu rõ câu nói thật lâu trước đây mà Nam Cung Lưu Vân từng nói.
Hắn nói, ta không có đánh nhau, chỉ là ta đánh người thôi.
Nhìn thần uy của Nam Cung Lưu Vân đại phát, đáy mắt Tô Lạc hiện lên một ý cười.
Đã hơn một năm không gặp, thực lực Nam Cung Lưu Vân tiến bộ vượt bậc, cách biệt một trời một vực so với trước kia.
Chỉ là, vì sao hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái chứ? Tô Lạc có chút khó hiểu mà suy nghĩ.
Nam Cung Lưu Vân giận dữ, thì tên thủ lĩnh áo đen và hai gã cấp bảy lập tức bỏ mạng.
Hiện giờ, tuy số lượng sát thủ áo đen còn lại nhiều, nhưng thực lực lại không đủ.
Đám người áo đen tự biết đánh không lại Nam Cung Lưu Vân, bọn họ đồng loạt chuyển tầm mắt vế phía Vân Khởi.
“Thiếu chủ!” Đám người đều quỳ xuống trước mặt Vân Khởi, đáy mắt tràn đầy mong chờ.
Ai cũng đều có bản năng ham sống.
Vốn dĩ Vân Khởi đứng trong chỗ khuất, trực tiếp bị bại lộ.
Đôi mắt Vân Khởi nhíu lại, thần sắc hắn phức tạp mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, thanh âm nhàn nhạt: “Dừng tay.”
Nam Cung Lưu Vân lười biếng mà liếc xéo hắn một cái, đôi mắt sâu và đen giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163352/chuong-968.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.