“Sư phụ!” Tử Nhiên vội vã chạy lại đỡ sư phụ.
Mạnh mẽ như sư phụ, sao bỗng nhiên lại không đứng vững được? Tử Nhiên buồn bực cực kỳ.
Dung Vân đại sư vịn cửa, một lúc sau đầu óc mới tỉnh táo lại được.
Giống, thật sự là quá giống.
Khuôn mặt này, quả thực giống người kia như đúc.
Cho dù có hóa thành tro, ông ta cũng vĩnh viễn sẽ không quên gương mặt đã khắc sâu vào trong tâm trí này.
Năm đó ông ta đã đoán trước, dung mạo hiển nhiên cũng sẽ giống như nàng, nhưng ông ta không thể nào ngờ được rằng, có thể giống được đến mức độ này.
Hoàn toàn giống hệt như nàng năm đó.
Dung Vân đại sư từng bước một tiến đến gần Tô Lạc, bước đi có chút bàng hoàng.
Càng đến gần, Dung Vân đại sư càng cảm nhận rõ ràng hơn sinh mệnh hơi thở của Tô Lạc.
Sắc mặt của ông ta tức khắc trở nên rất khó coi.
Ông ta nắm lấy tay Tô Lạc, bắt mạch một cách tinh tế.
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân như vì sao sáng ngời giữa trời đêm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Dung Vân đại sư.
“Mặt mày sung vù, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, ba hồn sáu phách chấn động…” Dung Vân đại sư buông cánh tay Tô Lạc xuống, giọng nói lạnh lẽo giống như sông băng ngàn năm.
“Là ai làm?” Dung Vân đại sư vốn luôn luôn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, giờ phút này lại như rít gào như hổ gầm, cơn giận không gì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163285/chuong-1000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.