Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Dung Vân đại sư tràn đầy nghiêm nghị.
“Ngươi hận nàng đến như vậy?” Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Yên Hà tiên tử.
“Đúng vậy, ta hận nàng! Ta hận nàng sao không chết đi!”
Nhắc tới cái tên cấm kỵ kia, Yên Hà tiên tử tức khắc giận dữ táo bạo!
“Nếu không phải vì con tiện nhân kia, ngươi sao lại không cần ta! Còn nói cái gì tỷ đệ, người ghê tởm nhất chính là nàng! Tiện nhân này…”
Yên Hà tiên tử còn chưa nói xong.
“Bộp!” Chỉ nghe thấy tiếng bàn tay thật mạnh đánh vào mặt.
Thân mình gầy trơ cả xương của Yên Hà tiên tử tức khắc bị đánh bay, hung hăng đụng vào trên vách tường, phát ra tiếng động vô cùng mãnh liệt.
“Khụ khụ khụ!” Yên Hà tiên tử vừa ho ra máu, vừa điên cuồng mà cười to, cười đến mức nước mắt đều tràn ra.
Bóng dáng của Dung Vân đại sư vẫn cao dài kiên cố, vẫn không nhúc nhích, trên mặt là biểu cảm lạnh nhạt như sương.
“Dung Vân, Dung Vân, tại sao ngươi lại muốn bảo vệ nàng? Tại sao?” Yên Hà tiên tử tê tâm liệt phế mà rống to.
Dung Vân hờ hững mà nhìn bà ta, giống như đang xem một người chết.
“Khụ khụ khụ!” Yên Hà tiên tử bỗng nhiên cười điên cuồng: “Dung Vân, đã quá muộn, ngươi hiện tại muốn giết ta, đã quá muộn.”
Dung Vân trầm mặc không nói.
Yên Hà tiên tử tiếp tục cười điên cuồng: “Ngươi nhìn thấy khuôn mặt của nha đầu kia rồi chứ? Ha ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163283/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.