Nàng lại tiếp tục nói: “Trừng ảnh kiếm dài mười bảy tấc chín phân, chuôi kiếm được làm từ bạch ngọc trên núi tuyết, thân kiếm có khắc hình phượng hoàng phức tạp… Hai thanh kiếm này…”
Hai thanh kiếm này tuy rằng nhìn qua rất cổ xưa, hơn nữa đặc thù của nó lại giống y như lời Lý Dao Dao nói.
“Khẳng định là xích tiêu trừng ảnh.” Thanh âm Nam Cung Lưu Vân rất nhẹ, nhưng nếu hắn đã nói ra, thì chắc chắn tới mười phần.
Được Nam Cung Lưu Vân khẳng định một câu, Lý Dao Dao càng thêm đắc ý, nàng hừ lạnh một tiếng với Tô Lạc: “Điển cố đơn giản như vậy mà ngươi cũng không biết, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Có tư cách gì đứng ở bên cạnh Tam sư huynh?
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân như trăng lạnh, trừng Lý Dao Dao, liếc mắt một cái.
Lý Dao Dao mặc dù im miệng, nhưng vẫn không phục lắm.
Thần sắc Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt, ngữ khí lạnh lùng: “Nếu mọi người cùng nhau đến đây, thì xích tiêu kiếm và trừng ảnh kiếm mọi người đều có phần.”
Bị ánh mắt hắn liếc qua, trong lòng Lạc Hạo Thần rùng mình, nhưng mà vẫn vội vàng nở một nụ cười: “Tấn Vương điện hạ nói phải.”
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng, dường như không nghe thấy lời khen tặng của hắn, lại nhàn nhạt nói: “Nhưng mà kiếm chỉ có hai thanh, cho nên mọi người hãy dựa vào bản lĩnh của mình. Ai rút được hai thanh kiếm này ra, thì cứ cầm lấy.”
Nói xong, hai tay hắn khoanh trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394114/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.