“Đùng!” Một tiếng đùng vang lên trả lời nghi vấn của Tô Lạc.
Lúc này, Trừng Ảnh Kiếm trực tiếp rơi xuống mặt đất, đập thành cả một cái hố sâu!
Tô Lạc tức khắc cạn lời!
Gặp qua người nhát gan, nhưng chưa từng thấy kiếm nhát gan, hôm nay biểu hiện của Trừng Ảnh Kiếm rốt cuộc cũng khiến nàng mở rộng tầm mắt! Trên đời này vậy mà còn có kiếm tham sống sợ chết!
Không dám lên thì không dám lên thôi, mắc gì vừa rồi cỏn giả vờ liều mạng xông lên chứ? Tô Lạc ưu nhã đỡ trán, cạn lời nhìn trời.
Mà lúc này Trừng Ảnh Kiếm đang làm gì?
Nó khống chế thân kiếm, bay nhanh về phía Tô lạc, liều mạng muốn chui vào trong không gian của Tô Lạc, nhưng bị Tô Lạc chụp đầu một cái thì ngay tức đã thành thật.
“Lâm trận bỏ chạy, theo luật mà trảm!” Tô Lạc oán hận bắn chuôi kiếm.
“Keng…” Trừng Ảnh Kiếm phát ra một tia kiếm minh, tựa hồ rất không phục.
Không nói đến Tô Lạc và kiếm linh, chỉ nói đến ông chú người sắt.
Vừa rồi bởi vì Trừng Ảnh Kiếm lâm trận bỏ chạy, một đấm tay mang theo lực lượng cuồng cuồng bạo kia của hắn tức khắc như đấm vào bông, càng bởi vì đối phương lâm trận bỏ chạy, hắn thu thế không được, lảo đảo thiếu chút nữa té sấp về phía trước.
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân đã giải quyết xong đối thủ của hắn, hắn nhanh như điện, bước chân chỉ để lại tàn ảnh, khi hắn xuất hiện lại lần nữa thì đã đến sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394039/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.