Không bao lâu sau, sóng gió trên biển liền đổi hướng.
Con sóng bắt đầu từ phía sau lưng đẩy nàng liên tục tiến về phía trước.
Chẳng lẽ cuối cùng ông trời cũng đã có mắt, hết cơn bĩ cực, đến hồi thái lai?
Trong lòng Tô Lạc cũng coi như có chút hài lòng.
Có sự giúp đỡ của cơn sóng, động tác của Tô Lạc liền nhẹ nhàng hơn, khoảng cách tới điểm mục tiêu cũng ngày càng gần hơn.
Lúc này, Tô Lạc đã nhìn thấy rõ, đấy quả nhiên không phải thuyền bè gì, mà là một hoang đảo không lớn lắm.
Xung quanh hoang đảo phủ đầy đá ngầm, số đá ngầm này là khắc tinh đối với tàu thuyền, nhưng lại là sự trợ giúp lớn đối với nàng.
Nhận thấy hướng gió xung quanh đã thay đổi.
Để không xảy ra bị kịch lần nữa, Tô Lạc ra sức bơi về phía bờ.
Mỗi lần cơn sóng đẩy nàng từ phía sau tiến lên, nàng liền nhân đó mà xông về phía trước. Còn khi thủy triều rút xuống, nàng cố hết sức bám vào tảng đá ngầm ở phía trên không chịu bỏ tay.
Chờ đến khi có một đợt sóng mới đẩy nàng đi, nàng lại ra sức xông về phía trước.
Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, hiệu suất được tăng lên rất nhiều.
Sau hơn nửa canh giờ cố gắng, đúng lúc hai ngón tay của nàng sưng đỏ sắp nứt ra, cuối cùng nàng cũng đến được bờ biển.
Sau khi trôi nổi trên biển, mới thật sự cảm thấy cảm giác được giẫm chân trên mặt đất đẹp đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2393706/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.