Người này nhất định là Nam Cung Lưu Vân, không thể nhầm được.
Lúc này, Hợp Hoan Thất hay Dao Trì tiên tử gì đó đều có thể bỏ qua không cần nghĩ đến. Điều quan trọng là phải mau chóng giải cứu cho nàng! Nàng sắp không chịu được nữa rồi!
Thế là, Tô Lạc trừng mắt, nằm trong khối băng lòng đầy căm phẫn lớn tiếng kêu lên: “Còn không mau thả bổn cô nương ra!”
Nam Cung cười tà mị, chậm rãi lắc đầu: “Không nghe thấy.”
“Muốn chết hả!” Tô Lạc nổi giận đùng đùng.
“Trừ khi ngươi đồng ý với bổn vương một điều kiện.” Nam Cung Lưu Vân ăn không nói có ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc, nghiêng mặt nhìn Tô Lạc, bộ dạng chạm gối hàn huyên.
Tô Lạc sắp tức chết rồi. Giờ đã là lúc nào rồi, mà hắn vẫn còn chơi trò này với nàng.
“Ngươi nói gì bổn vương không nghe thấy. Nhưng, nếu như ngươi đồng ý, thì có thể nháy mắt ba lần.” Mặt Nam Cung Lưu Vân có chút tái nhợt, cười lưu manh.
Trong lòng Tô Lạc không phục. Tên này quả thật là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Còn nói thích mình, thích mình thì không phải nên chạy như bay tới, không nói hai lời mà giúp mình thoát khỏi lớp băng này hay sao?
“Hừ, nếu ngươi thích ở trong đấy như vậy, bổn vương sẽ ngồi với người nhé!” Hai tay của Nam Cung Lưu Vân vắt chéo sau đầu, nằm ngửa song song với Tô Lạc trên bãi cát, nụ cười tràn đầy tà khí.
Tô Lạc vẫn thua hắn.
Hổ rơi vào chốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2393703/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.