Không nắm được, nhận thức của Quân Mặc Hiên về Dạ Hi càng thêm thâm sâu, nếu như lần trước nàng mà ra tay ngoan độc với mình, lấy tâm tình lúc đó của nàng nói không chừng đầu hắn cũng chuyển nhà rồi.
Mà bên cạnh, vẻ mặt Vân Thanh Phong ngu ngơ, lấy lại tinh thần, vỗ vỗ trước ngực mình, may mắn hắn không phải là địch nhân của Dạ Hi, mà là bằng hữu. Hắn ta cũng không cần chết như vậy, quá thê thảm rồi.
“Phụ thân đại nhân, sắc trời không còn sớm, lại mặt thì miễn đi. Bổn vương phi cũng không muốn nhìn thấy đồ bỏ đi.” Dạ Hi chán ghét nói, cũng không để ý tới vẻ mặt còn khó coi hơn ăn cứt chó của Dạ Viễn Thiên.
Kéo Quân Mặc Hiên rời khỏi Tụ Hiền các. Không cần đoán, chân trước vừa bước vào cửa Hiên vương phủ, đã thấy ngoài cửa lớn, một nam tử mặc bạch ngọc nạm mạ vàng thở phì phò đứng ở cửa lớn.
“Dạ Hi, ngươi đứng lại.” Quân Mặc Lâm có chút giận dữ, hắn nguyện ý nói chuyện với Dạ Hi, là nể mặt nàng, vậy mà nàng ta lại coi như không thấy sự tồn tại của hắn. Thế nào, muốn chơi lạt mềm buộc chặt sao?
“Thái tử ca ca, huynh tìm nương tử của đệ làm gì?” Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt phòng bị nhìn Quân Mặc Lâm, hắn chưa từng quên hành động vĩ đại theo đuổi thái tử của Dạ Hi.
Mà Quân Mặc Hiên giữ gìn như vậy, ở trong mắt Dạ Hi lại trở thành bảo vệ nàng, sợ thái tử sẽ gây bất lợi cho nàng. Nhìn trong mắt Quân Mặc Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-phuc-hac-sung-cuong-phi/172590/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.