“Lão gia, ông phải phân xử cho Ngữ nhi, Ngữ nhi sắp trở thành thái tử phi, lại bị Dạ Hi bẻ gãy tay, nếu như để thái tử biết, chịu tội cũng không phải là Dạ Hi, mà là toàn bộ phủ tướng quân.” Âu Qúy Tình cố ý nói. Hoàng thượng đích thân tứ hôn cho Ngữ nhi và thái tử, tuy chưa chính thức thành hôn, nhưng thân phận thái tử phi này chắc chắn chạy không thoát được. Lại nói tình cảm của Ngữ nhi và thái tử rất tốt, mang thái tử ra hỗ trợ nhất định cũng không quá đáng. Dạ Viễn Thiên sao lại không rõ ý của Âu Quý Tình, vì một Dạ Hi, làm cho Ngữ nhi không thoải mái món nợ này quả thật không có lời, thế cho nên thái độ của Dạ Viễn Thiên vừa mới thay đổi nghiêng về phía Dạ Hi, tâm lại một lần nữa thiên vị Dạ Ngữ. “Oa, nương tử, hình như bọn họ muốn tìm thái tử ca ca cáo trạng, nương tử không phải sợ, Hiên nhi cũng sẽ cáo trạng, đi, chúng ta đi tìm phụ hoàng cáo trạng.” Nói xong, Quân Mặc Hiên lập tức lôi kéo Dạ Hi đi. Cho rằng mang thái tử ra là có thể qua chuyện sao? Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi dương lên nụ cười ấm áp, tên ngốc này còn rất quan tâm người nữa? Lúc này Dạ Hi đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không hề phát hiện một người đần độn làm sao có thể nói được những lời như vậy. Quả nhiên, trong tình yêu chỉ số thông minh của nữ nhân đều là số âm, Vân Thanh Phong không ngừng lắc đầu, không thể tưởng được tên ngốc Quân Mặc Hiên, lại có thể bắt được trái tim của tiểu biến thái Dạ Hi này. Mà Dạ Viễn Thiên nghe thấy Quân Mặc Hiên muốn đi tới chỗ hoàng thượng cáo trạng, nhất thời cảm thấy đầu như muốn nổ tung, làm sao mà ông lại có cảm giác trong ngoài đều không được lòng người vậy. Trong lúc này, Dạ Viễn Thiên không biết nên làm sao mới tốt. Trong lúc ông đang không biết nên làm thế nào mới phải, Vân Thanh Phong đã mở miệng. “Dạ đại tướng quân, Tiểu Hi nhi chính là bằng hữu của bản công tử, cũng là bằng hữu của toàn bộ Vân tộc, không lẽ Dạ tướng quân muốn trở thành địch của Vân tộc. Hơn nữa, Dạ nhị tiểu thư vốn là ái nữ của ngài, chịu chút ủy khuất, trở về dỗ dành thì tốt rồi. Nhưng ví như đắc tội Tiểu Hi nhi, Vân tộc cũng không phải chỉ cần dỗ dành là có thể cho qua chuyện. Đương nhiên hoàng thượng cũng không phải dỗ dành là có thể nguôi giận. Mặc, huynh nói có phải không.” “Ha ha, phụ hoàng nghe lời Hiên nhi nhất.” Quân Mặc Hiên mạc danh kỳ diệu[1] nói một câu. Lại làm cho Dạ Viễn Thiên nhớ tới mục đích hôm nay đến đây. [1]Mạc danh kỳ diệu: chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra Khẩu khí lập tức không tốt, nói: “Còn không mau mang nhị tiểu thư đi tìm đại phu, chậm trễ, bàn tay thực sự có thể bị phế đi.” Vân Thanh Phong nói đúng, nữ nhi của mình để trở về dỗ dành là được rồi. Còn về Dạ Hi, trải qua lúc này đây, Dạ Viễn Thiên cũng thấy rõ gía trị của Dạ Hi. Một con cờ tốt như vậy không lợi dụng thật tốt thì sao được. “Hi nhi, nhị tỷ con không hiểu chuyện, giáo huấn cũng đã giáo huấn, có phải nên quay trở về cùng vi phụ không.” Dạ Viễn Thiên cung kính nói. “Cũng đúng, bổn vương phi đã ăn no, cũng nên tới phủ tướng quân đi dạo.” Dạ Hi cũng không làm khó Dạ Viễn Thiên nữa, dù sao Dạ Viễn Thiên quyền cao chức trọng, cho dù ầm ĩ tới chỗ hoàng thượng, cũng không chắc hoàng thượng sẽ giúp mình. Sở dĩ nói đi hoàng cung cáo trạng chỉ là ngụy trang mà thôi, mọi việc phải một vừa hai phải, nàng còn nhiều phương pháp giày vò khác mà. Nhưng Dạ Hi tính dừng ở đây, không có nghĩa người khác cũng nghĩ như vậy. Nghĩ tới nữ nhi của mình phải chịu đau đớn, lão gia mặc kệ thì thôi đi, lại còn giúp Dạ Hi, Âu Qúy Tình làm sao nuốt nổi cơn tức này, vì vậy, nháy mắt cho nam tử áo xám phía sau. Sau khi nhận lệnh, nam tử áo xám tiến lên, chỉ vào Dạ Hi nói: “Từ lâu đã nghe võ công của tam tiểu thư Dạ gia rất cao, cho nên hôm nay Từ mỗ tới thỉnh giáo.” Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi dương lên một nụ cười lạnh, toàn bộ Thiên Thần người nào không biết Dạ Hi là phế vật, người này còn nói võ công nàng rất cao, tỏ rõ ý định bới móc sao? “Thỉnh giáo thì không dám nhận, nhưng nếu muốn chết, trái lại bổn vương phi rất tình nguyện giữ gìn hòa bình thế giới.” Dạ Hi lạnh lùng nói, ánh mắt rét lạnh, cơ hồ có thể ngửi được huyết khí dày đặc kia. “Không biết trời cao đất rộng, lấy vũ khí ra đi, thấy cô là nữ tử, Từ mỗ nhường cho cô mười chiêu.” Nam tử áo xám kiêu ngạo nói, một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, hắn ta còn không để vào mắt. “Với ngươi, không cần dùng vũ khí, muốn đánh nhau thì nhanh lên.” Dạ Hi lạnh lùng nói, ánh mắt càng ngày càng thâm sâu. Võ công của người này rất cao, cao hơn Liễu Tông Ngọc rất nhiều. Công phu cổ đại nàng không biết, lần trước đối phó Liễu Tông Ngọc may mà có Vân Thanh Phong hỗ trợ, nếu như đối đầu với nam tử áo xám này, nàng có thể đánh thắng được không? Trong lúc này, trong lòng Dạ Hi cũng không nắm chắc, cho dù trong lòng lo lắng, nhưng Dạ Hi toàn thân khí thế lại khiến cho người ta sợ, đã từng một thân một mình đối đầu với một trăm con chim ưng sa mạc, nàng cũng không hề nhíu mày lấy một cái, huống chi là một người cổ đại. Bị một con nhóc như vậy coi thường, nam tử áo xám tức giận rồi, hắn ta chính là cao thủ đứng nhất nhì trên giang hồ, lại bị một con nhóc cười nhạo, khẩu khí này, làm sao hắn ta có thể nuốt xuống được. Mà một bên, Quân Mặc Hiên tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm lo lắng. Nha đầu kia không hề có nội lực, làm sao có thể đối kháng cùng một nội gia cao thủ được. Thế nhưng, hắn tin tưởng, Dạ Hi sẽ không đánh một trận mà không nắm chắc, nếu thật sự có nguy hiểm, hắn sẽ cứu nàng trước. Một bên, Dạ Viễn Thiên kỳ thật cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc Dạ Hi có bao nhiêu bản lĩnh, do đó cũng không tiến lên ngăn cản nam tử áo xám. Còn những người khác, lại càng không ngăn cản, có trò hay xem, bọn họ cớ sao mà không xem. Trong phút chốc, Dạ Hi và nam tử áo xám đã đánh nhau, tuy Dạ Hi không có nội lực, nhưng tốc độ của nàng cực nhanh, động tác cũng vô cùng quỷ dị. Mỗi một lần nam tử áo xám xuất ra nội lực đều bị Dạ Hi tránh thoát. Không có nội lực, sẽ không thể cùng đối phương cứng chọi cứng, muốn giành phần thắng, chỉ có thể dùng trí. Vẻ mặt Dạ Hi nghiêm túc, chuyên tâm ứng phó. Thân ảnh như quỷ mị di chuyển thần tốc, nàng chính là đang chậm rãi làm tiêu hao nội lực của nam tử áo xám, chờ đợi thời cơ cho nam tử áo xám một kích trí mạng. Nàng chỉ có một cơ hội, cho nên nhất định một kích phải trúng. Sau mấy hiệp, nam tử áo xám cũng thăm dò được tình hình Dạ Hi, biết nàng không có nội lực. Ra tay càng thêm tàn nhẫn, đem mười phần thành công lực ngưng tụ ở giữa hai tay, công kích về phía Dạ Hi. Hắn ta cũng không muốn bị người khác xem thường, cho nên không sử dụng binh khí. Mà Dạ Hi chính là muốn hắn ta không dùng binh khí, như vậy nàng mới xuống tay được. Theo chưởng phong càng ngày càng mạnh mẽ của nam tử áo xám, tốc độ của Dạ Hi càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng nghiêm túc. Đột nhiên, thân hình Dạ Hi vừa chuyển, đúng, chính là lúc này, năm, bốn, ba, hai, một. “Đi chết cho ta.” Dạ Hi nổi giận một tiếng, âm hưởng qua đi, nam tử áo xám kia đã ngã xuống đất chết không nhắm mắt, đầu và thân thể đứt rời, chết vô cùng thảm. Không ai biết Dạ Hi làm thế nào, chỉ trong thời gian nháy mắt, nam tử áo xám đã ngã xuống. Mọi người hoảng sợ nhìn Dạ Hi, Dạ Hi này cũng quá biến thái, không, phải là khủng bố. Một nha đầu không hề có nội lực, vậy mà dùng tay không giết chết một nội gia cao thủ. Hơn nữa, còn là đầu chuyển nhà, điều này cần phải có sức lực mạnh bao nhiêu mới có thể làm được. Bởi vì quá mức kinh sợ, mọi người đều không chú ý tới sợi dây còn nhỏ hơn sợi tóc ở giữa hai ngón tay Dạ Hi, đó là công nghệ Nano mới nhất nghiên cứu chế tạo thành công băng ti. So với chủy thủ chém sắt như chém bùn còn sắt bén hơn. Chỉ có, Ngôn Mặc Hiên vẫn chú ý tới, dĩ nhiên còn có Thiên Thần đệ nhất cao thủ Dạ Viễn Thiên, Dạ đại tướng quân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]