Có lẽ do Vân Thanh Phong liên tục không ngừng lặp lại, hay bởi ba chữ Mặc không chết đã kích thích đại não Dạ Hi. Huyết sát trong mắt rút đi, con ngươi đỏ rực dần dần biến thành màu đen.
Lấy lại lí trí, Dạ Hi run run đưa tay dò xét hơi thở của Quân Mặc Hiên, phát hiện có hô hấp, đau xót trong lòng nhận được một chút an ủi, chỉ cần có hô hấp, cho dù làm trái ý trời, nàng cũng phải cứu sống Quân Mặc Hiên.
“Tới đây, trị thương cho Mặc, nếu hắn chết, tất cả các người đều phải chôn cùng.” Dạ Hi nhìn Hoa Hồ Điệp cách đó không xa, rét lạnh nói.
Nghe vậy, Hoa Hồ Điệp thức thời tiến lên tiếp nhận Quân Mặc Hiên, lập tức trị liệu cho hắn. Kỳ thực tình huống của Quân Mặc Hiên rất xấu, tâm mạch vô cùng yếu ớt, tình huống này căn bản không thể cứu được. Nhưng Hoa Hồ Điệp cũng khogn6 dám nói, hắn sợ nói xong, Dạ Hi sẽ phát điên, bọn họ sẽ gặp họa.
Mà Dạ Hi sau khi thu xếp cho Quân Mặc Hiên, đứng dậy, chậm rãi đi về hướng đám người quân Mặc Dực. Một đôi con ngươi đen lại nhiễm lên màu đỏ. Vừa rồi cuồng bạo, khiến dị năng của nàng thức tỉnh, tuy sức mạnh còn hơi yếu, nhưng để đối phó với đám người này thì dư dả.
Đám người Quân Mặc Dực nhìn Dạ Hi liều lĩnh như thế, trong lòng dâng lên nỗi sợ. Mỗi một bước đi của Dạ Hi, đều khiến tim bọn họ căng thẳng thêm một phần.
Đột nhiên, trong tay Dạ Hi phát ra hai quả cầu lửa màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-phuc-hac-sung-cuong-phi/1635602/chuong-51-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.