Thấy vậy, Dạ Đại Sơnđau lòng, biểu cảm đau khổ kia chỉ thiếu không khóc lên. Khi Dạ Đại Sơnđang bi thương, có một số người lại không thức thời, thích va vào họngsúng.
“Dạ lão tướng quân, ngài thật sự muốn ủng hộ một tên ngốclàm hoàng đế sao, đây không phải là vùi dân chúng thiên hạ vào an nguymà không quan tâm sao?” Thái tử tiến lên, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệtnói.
Nghe vậy, Dạ Đại Sơn thay đổi sắc mặt, vẻ mặt phẫn nộ trừngQuân Mặc Lâm, lớn tiếng nói: “Thái tử đúng không, bản tướng ủng hộ thìủng hộ, ngươi quản được sao? Ta nói cho ngươi, cho dù bản tướng quân ủng hộ tên ngốc cũng sẽ không ủng hộ ngươi. Còn có Dạ gia, về sau phải ủnghộ Quân Mặc Hiên, nếu như ai dám phản đối, trục xuất khỏi Dạ gia.”
Nói xong, Dạ Đại Sơn tiếp tục thương cảm cho bộ râu của mình. Không chútnào để ý những lời này của ông gây ra chấn động thế nào.
Lời này vừa nói ra, mọi người ầm ĩ một trận, ánh mắt đồng loạt nhìn sang QuânMặc Hiên. Có ghen tị, có không thể tin, có không phục... Nhưng cũngkhông dám chống đối lại quyết định của Dạ Đại Sơn.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Quân Mặc Hiên ngẩng đầu, đưa tay gãi đầu, vẻ mặt ngây ngô cười với mọi người.
Nhất thời, toàn bộ cảm thấy có một đàn quạ đen bay trên đỉnh đầu, trời ơi,một tên ngốc như vậy làm hoàng đế, Thiên Thần còn tồn tại được nữa không đây. Nếu như hoàng đế ngốc bày ra vẻ mặt như vậy mỗi khi quần thầntriều bái, bọn họ còn có thể sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-phuc-hac-sung-cuong-phi/1635593/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.