"À, đúng rồi, ta còn phát hiện đại thiếu gia Âu gia có vẻ rất hứng thú với Dạ Hi." Vân Thanh Phong ra vẻ vô ý nói. Trong lòng đã sớm vui mừng đến nở hoa.
Đừng tưởng rằng chỉ hắn mới có nhược điểm, bây giờ Quân Mặc Hiên cũng không phải là Quân Mặc Hiên bách độc bất xâm như lúc trước, có Dạ Hi, tiểu tử này cũng dần dần có hình người, nếu không, sao sắc mặt Quân Mặc Hiên vào lúc này còn đen hơn cả đáy nồi chứ.
Quả nhiên, có Tiểu Hi nhi ở đây, ngay cả động vật máu lạnh như Quân Mặc Hiên cũng trở nên có tình cảm. Đột nhiên, Vân Thanh Phong có gan xoay người bắt lấy cơ hội, trước kia hắn đều bị Quân Mặc Hiên chọc tức tới chết. Từ nay về sau, hắn cũng có thể khiến Quân Mặc Hiên cam chịu.
Càng nghĩ, Vân Thanh Phong càng kích động, chỉ kém không cười ra tiếng.
Nhìn Vân Thanh Phong cười đến người xuân tâm nhộn nhạo, sắc mặt Quân Mặc Hiên càng thêm khó coi, lập tức gầm thét: "cút, cút xa chừng nào tốt chừng ấy."
"Kìa kìa, thẹn quá hóa giận." Nói xong, Vân Thanh Phong lập tức bàn chân bôi dầu, chuẩn bị chuồn đi.
Một giây sau, chỗ Vân Thanh Phong vừa rời khỏi, một cái cây đại thụ vốn dĩ vững chắc ở nơi đó liền ngã xuống. Thấy vậy, trong lòng Vân Thanh Phong nổi lên tia nghĩ mà sợ. Khốn kiếp, Quân Mặc Hiên thật đúng là hạ thủ được, may mà chạy trốn mau, nếu không thì kết cục của cây đại thụ kia chính là khắc họa của hắn.
Sau khi Vân Thanh Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-phuc-hac-sung-cuong-phi/1635580/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.