Y phục màu đỏ rực, làm nổi bật da thịt trắng nõn, thiếu chút nữa làm Quân Mặc Hiên phun máu mũi. Trải qua một khoảng thời gian bồi dưỡng này, dáng người vốn đã vô cùng tốt của Dạ Hi, hiện tại lại càng xinh đẹp hơn nữa.
Không cần nhìn Quân Mặc Hiên cũng có thể tưởng tượng ra phong cảnh mê người phía dưới bộ y phục, ừm, tuy trước kia hắn đã từng thấy qua, nhưng không có kích thích như bây giờ, cái cảm giác ôm đàn tỳ bà che nửa mặt mới đúng là điểm chết người.
Nương tử, mau thoát đi, cởi sạch rồi tới cùng tướng công ta đi ngủ, Quân Mặc Hiên oán thầm trong lòng, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Dạ Hi, lúc này, đâu cần quan tâm ngốc hay không ngốc, động phòng mới là chuyện lớn cả đời.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Quân Mặc Hiên, trong nháy mắt Dạ Hi tỉnh táo lại, mẹ kiếp, làm sao nàng lại nghe lời như vậy, kêu cởi liền cởi. Haizz, là ai nói từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nữ chỉ thích những nam nhân cao phú anh tuấn. Nhưng Dạ Hi nàng chỉ thích Quân Mặc Hiên đẹp trai một chút, ngốc ngốc, manh manh tiểu tử ngốc này.
Nghĩ vậy, Dạ Hi cũng không già mồm cãi láo nữa, lớn mật cởi y phục của mình ra, đây là lần đầu tiên, Dạ Hi trần như nhộng đứng ở trước mặt Quân Mặc Hiên.
Đầu ngón chân hơi hơi co co, hàm răng đáng yêu khẽ cắn môi dưới, mị nhãn như tơ nhìn Quân Mặc Hiên. Mang theo thẹn thùng của một tiểu nữ nhân lại đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-phuc-hac-sung-cuong-phi/1635579/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.