Chương trước
Chương sau
Tuyết Ẩn đưa tay báu chặt lấy một sợi gân, để bản thân không bị đẩy ra ngoài.

"Nhân loại, ra đây ngay cho ta." Thấy Tuyết Ẩn bị khạc ra, quái vật long xà nóng nảy.

"Đã ăn rồi, ngươi còn tùy tiện muốn tiêu hóa, nhả ra à!" Tuyết Ẩn bắt gặp được tinh hạch thú đang lập lòe sáng, hai mắt sáng lên.

Thú hạch, giống như nghịch mãng, đều là thuộc tính hỏa, như vậy rất tốt, bóc xuống để dành bồi bổ cho nghịch mãng, tốt xấu gì nàng cũng đã nuốt mất thú hạch của người ta, bây giờ tặng viên khác bù lại.

"Hừ, ngươi quá coi thường ta rồi." Quái vật long xà hừ lạnh, thân hình nó vừa to lớn lại toàn nọc độc, không tin sẽ không tiêu hóa nổi nha đầu kia.

Bỗng nhiên, một chất lỏng màu lục chảy xuống, Tuyết Ẩn cả kinh, sao nàng có thể không nhận ra nó, đây chính là nọc độc.

Nhìn thú hạch to lớn kia, từng sợi gân cốt nối thú hạch đang chiếu sáng nhè nhẹ với tường thịt của quái vật.

Mắt thấy nọc đọc sắp rơi xuống người nàng, nàng hơi nhún xuống lấy đà, nhảy sang chỗ gân cốt thú hạch.

"Hí!" Tuyết Ẩn hít vào một hơi, đáng chết, gân cốt này là thuộc tính lôi, làm hại nàng bị điện giật, cả người tê rần, tay cũng vì vậy mà nới lỏng ra.

Nhưng nhìn lại một bãi độc xanh rờn bên kia, chỉ cần thả ra nàng sẽ bị rơi xuống, lúc đó thì thực sự là bị tiêu hóa rồi.

"Tiểu Đoàn tử, ra đi." Tuyết Ẩn gọi, bụng rắn rất trống rỗng, tuyệt không nhỏ hơn một căn phòng.

"Chủ nhân, hôi quá!" Tiểu Đoàn Tử chui ra, móng vuốt bé nhỏ trắng muốt ôm lấy mũi của mình.

Trong chỗ này thực hôi, còn đỏ rực nữa, lửa cháy tự nhiên sao?

"Lát nữa ta cắt đứt đám gân này, đoạt lấy thú hạch, ngươi chụp lấy ta, đừng để ta rơi xuống, cũng đừng để chạm trúng đám độc kia, hiểu chưa?"

Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ nên giống như một tiểu hài tử, không thể hiểu hành động ẩn ý, chỉ có nói với nó chuyện sẽ chuẩn bị làm, nó mới hiểu.

"Hu hu, chủ nhân, sao chúng ta lại bị ăn vậy." Tiểu Đoàn Tử nức nở, nó còn nhỏ, chỉ mới sinh ra có một năm đã bị ăn, cha và nương sẽ đau lòng đến cỡ nào.

"Lời của ta ngươi nghe có hiểu không vậy?" Tuyết Ẩn rống giận, Tiểu Đoàn Tử này, rốt cuộc nàng đã thu trúng một tinh linh gì vậy, đơn thuần như vậy.

"Đã biết, chủ nhân." Tiểu Đoàn Tử ủy khuất trả lời, chủ nhân thật hung dữ, Tiểu Đoàn Tử hơi sợ.

"Nha đầu, ngươi tính làm gì." Nghe được tiếng nói chuyện phát ra từ bụng, quai vật long xà phát hoảng, nàng muốn...

"Như ngươi suy nghĩ, lấy thú hạch của ngươi." Tuyết Ẩn cười khát máu, triệu hồi băng kiếm trong tay, giơ tay tính chém đứt gân mạch.

"Grào - "

Một tiếng rồng gào vang lên

Âm thanh đau đớn của quái vật long xà vang vọng khắp đất trời, thậm chí truyền đến cả học viện hoàng gia dưới chân núi, vang vọng âm ỉ trong thành...

Thân hình quái vật bị đóng băng, không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể ngửa đầu gào thét.

Tuyết Ẩn nâng kiếm, lưu loát cắt đứt từng sợi gân mạch, cuối cùng Tiểu Đoàn Tử mở dài cánh, vương móng vuốt níu chặt lấy cổ áo Tuyết Ẩn, để không để nàng rơi xuống hay dính phải đám nọc độc.

Chỉ còn cái mạch cuối cùng, chỉ cần chém đứt, thú hạch này sẽ là của mình.

"Nha đầu, ngươi đừng chém, ta thần phục* ngươi."

*Thần phục: phục tùng, trung thành, khuất phục

Băng kiếm đang giơ của Tuyết Ẩn chưa kịp chém xuống, quái vật long xà bất ngờ thốt lên.

"Thần phục?" Tuyết Ẩn dừng tay lại, lạnh giọng hỏi.

"Đúng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ra ngoài, ta sẽ thần phục ngươi." Quái vật long xà nói vội, nàthú hạch này nó mất cả ngàn năm mới tu luyện thành, há có thể để bị tước đoạt đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.