Âu Nhan Mộ thập phần tự tin nói, rất nhiều nữ nhân hắn xua như xua vịt, chỉ với thân phận Hoàng đế của mình thôi, hắn cũng đã khiến rất nhiều nữ nhân phải thích hắn rồi.
Âu Nhan Mộ chính là đệ nhất mỹ nam của Đông Huyền Đế quốc, đây là điều không thể chối cãi, hơn nữa còn là hoàng đế tôn quý, có điều kiện đến vậy, nữ nhân nào nghe mà tâm chẳng động?
Tuyết Ẩn ngẩng đầu đánh giá tên nam nhân tự kỷ trước mắt, nhưng thực sự mà nói hắn rất có điều kiện để tự kỷ.
Y phục trên người hắn màu tím, thêu một con rồng vàng, mái tóc đen buộc lên tùy ý, ánh mắt luôn ánh lên một điểm sáng.
Âu Nhan Mộ cũng giống như nàng, đôi mắt của hắn giờ phút này nhếch lên, tùy ý để nàng xem.
"Ta chỉ là một tiểu cô nương thôi." Tuyết Ẩn tránh đi ánh mắt sáng rực của hắn, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt kia là nàng lại cảm thấy hoảng hốt, cứ như hắn đang lăm le tính ăn thịt mình vậy.
Âu Nhan Mộ cười, thật đúng là một tiểu nha đầu đáng yêu, "Chỉ cần qua tháng thôi, nàng sẽ không còn là một tiểu nha đầu nữa."
Tuyết Ẩn nhíu mày, nàng cũng sắp đến tuổi cập kê rồi, ở cổ đại chỉ cần qua mười lăm tuổi là đã tới lễ cập kê, lúc đó thì chẳng còn là một tiểu cô nương nữa.
"Mộ Hoàng hơn nửa đêm tới đây, chỉ vì để nói mấy chuyện nhàm chán này?"
"Trẫm sẽ đi nhanh thôi." Âu Nhan Mộ nói.
"Vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-mi-hau-trieu-hoi-su-xinh-dep/2684812/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.