Chương trước
Chương sau
Ngồi xếp bằng, đã không thể học võ, vậy tự bản thân nàng tu luyện ma pháp cùng Thanh Liên trong cơ thể.

Trong cơ thể có một tia hắc ti theo đan điền của nàng thẳng vào Thanh Liên, nàng vốn tưởng rằng là độc tố, nhưng lại không phải, tìm tòi nghiên cứu vài ngày, vẫn là không biết, này hắc ti đến tột cùng là cái gì.

Nhưng là mỗi lần nàng hấp thu linh khí, đều đi vào hắc ti, sau đó lắng đọng lại, căn bản là không có cách nào đi đến đan điền để ngưng tụ thành linh lực.

Nhưng kỳ quái là, không có cách nào ngưng tụ linh lực, nhưng là nàng lại có thể sử dụng Thanh Liên, tuy rằng công hiệu không là tốt lắm.

Còn có trong cơ thể lưu lại độc tố, đã nhiều ngày nhưng là đều bị Thanh Liên dần hấp thu , có lẽ là hàng năm hấp thu độc tố, lại hơn nữa thân thể này căn bản là không có tu luyện Thanh Liên, cho nên Thanh Liên cũng không đạt được công lực như kiếp trước của nàng.

Cũng may bây giờ còn có thể tu luyện một chút Thanh Liên, chỉ cần không lấy Thanh Liên trong cơ thể nàng ra, vậy thì sẽ hoàn hảo.

Thanh Liên ở, nàng ở, Thanh Liên diệt, nàng cũng đi theo vong.

Chính là nàng thấy rất kỳ quái, vì sao thân thể này cũng sẽ có Thanh Liên, một đóa Thanh Liên chưa nở.

Chuyện Thanh Liên, là sư phụ nói cho của nàng, nghe nói Thanh Liên cảnh giới cao nhất đó là Hồng Liên, bất tử bất diệt, thanh xuân vĩnh trú.

Nghĩ đến sư phụ, Tuyết Ẩn ngân mâu, phát lạnh, bọn họ phản bội khiến nàng thất vọng đau khổ, vốn là hai người thân nhất của nàng, lại đều muốn giết nàng.

Vì sao sư phụ lại hạ mệnh lệnh giết nàng, nếu không thì sư phụ cùng sư huynh kỹ thuật diễn rất tốt, chân tình biểu lộ kia, là thật đi?

Nhưng vô luận thiệt giả, đều không thể tha thứ , sư phụ trước khi chết đối sư huynh hạ mệnh lệnh, vì sao trước khi chết muốn giết nàng?

Thôi, không nghĩ vấn đề này , sư phụ cùng sư huynh đều chết, mà nàng cũng trọng sinh , giữa bọn họ cũng sẽ không cùng xuất hiện , cứ như vậy quên đi.

Mở ra cửa sổ, một bông tuyết trắng nhẹ bay xuống, "Nguyên lai tuyết rơi."

"Tiểu thư, ngươi thế nào còn chưa có ngủ a, còn mở cửa sổ ra." Băng Ngưng ở cách vách nghe thấy động tĩnh, vội vàng ra xem một chút, nhưng là tiểu thư mở ra cửa sổ xem tuyết.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không sao." Nhìn Băng Ngưng đang không ngừng làm ấm đôi tay, không khỏi nghĩ rằng, có một ngày ngươi cũng sẽ như bọn họ phản bội ta sao?

Đúng vậy, nàng sợ, thật sự sợ lại một lần nữa người nàng tín nhiệm phản bội, cái laoij đau đớn này so miệng vết thương còn muốn đau hơn, nàng không muốn lại thừa nhận một lần.

Băng Ngưng đẩy cửa đi đến, cầm lấy áo choàng phủ thêm trên người Tuyết Ẩn, lẩm bẩm nói : "Tiểu thư đang nghĩ cái gì vậy? Tuy rằng hiện tại thân mình so trước kia tốt lắm, nhưng vẫn là nên chú ý, thân mình ngài rất yếu , sợ sẽ nhiễm phong hàn."

Tuyết Ẩn ôm áo choàng, ôn hòa cười, giọng điệu khó được mềm mại, "Băng Ngưng, ngươi sẽ phản bội ta sao?"

Nhưng vẫn còn muốn hỏi ra, cho dù biết đáp án, cho dù muốn biết tương lai có như vậy hay không, vẫn là nhịn không được hỏi.

"Tiểu thư nói cái gì vậy? Mạng của nô tì là của tiểu thư , vì tiểu thư chết đều được, như thế nào lại sẽ phản bội ngài." Băng Ngưng cười, mạng của nàng là do tiểu thư cứu , như thế nào sẽ phản bội tiểu thư.

"Nếu là ngươi có người ngươi yêu, muốn ngươi phản bội ta thì sao?" Tuyết Ẩn từ từ hỏi, nữ nhân ở trước mặt tình yêu, đều sẽ thay đổi, cho nên nàng cũng sợ về sau Băng Ngưng vì người mình yêu mà phản bội nàng.

Băng Ngưng đỏ lên, xoay người về phía cửa sổ đóng lại, rất sợ Tuyết Ẩn cảm lạnh: "Tiểu thư nói cái gì vậy? Nô tì còn nhỏ. Hơn nữa, Băng Ngưng sẽ luôn trung thành với tiểu thư , sẽ không làm hại tiểu thư ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.