Editor: ChieuNinh
"Ta chỉ là... nhớ chàng." Duỗi tay nhẹ nhàng xoa lên tóc trước trán Viêm Minh, trong mắt mang theo vui vẻ hạnh phúc thỏa mãn.
Đúng vậy, nàng nhớ hắn, rất nhớ rất nhớ...
Thời điểm chưa gặp hắn, tưởng niệm còn không có mãnh liệt như thế, khi hắn xuất hiện ở trước mắt, nàng mới phát hiện, sợi tình cảm này mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến gần như thay thế lý trí của nàng.
"Thất Thất, thực xin lỗi..."
Viêm Minh sít sao ôm nàng vào trong ngực, rất dùng sức, gần như muốn dung nhập vào xương tủy.
...
Bên cạnh, bạch y nam tử nhìn xem hai người ôm nhau, đáy mắt tóe ra hai luồng ánh sáng nóng rực, mơ hồ xen lẫn chút tâm tình phức tạp.
"Thất Thất, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta không nên rời khỏi nàng, là ta không có bảo vệ được nàng..." Nhìn gương mặt Thất Thất tái nhợt lộ ra dáng tươi cười như vậy, tim Viêm Minh giống như đao cắt đau đến không muốn sống.
Dạ Thất Thất lắc đầu: "Không trách chàng, là chính mình quá yếu thôi."
Những lời này xuất từ đáy lòng, ở bí cảnh Dạ Thất Thất còn chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế. Sau khi đi vào Xích Hỏa đại lục, đã xảy ra quá nhiều chuyện, một lần lại một lần quanh quẩn ở bên bờ sinh tử, lần lượt mắt thấy bi kịch phát sinh lại vô lực ngăn cản thay đổi, cái loại cảm giác vô lực đó làm cho Dạ Thất Thất cực kì thống khổ.
"Thất Thất..." Viêm Minh hết sức đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3223042/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.