Editor: ChieuNinh
"Các hạ thỉnh thận ngôn..."
"Được, biến, chúng ta lập tức biến, chúng ta cút..."
Lý Thừa Long còn muốn cường thế phản kháng vài câu, lúc này Khương Thái Tuế chặn hắn lại, vẻ mặt lấy lòng cười làm lành, nửa tha nửa kéo mạnh mẽ mang Lý Thừa Long đi.
Rốt cục đi rồi!
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Dạ Thất Thất thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó, Dạ Thất Thất đang ẩn thân trong hư không đột nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi - -
...
"Phốc - - "
Một ngụm máu tươi phun ra, thân hình Dạ Thất Thất xuất hiện từ trong hư không, dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa rơi xuống từ trong hư không.
"Là ai? Có lá gan đánh lén ta, không có lá gan đứng ra, lén lút có ý tứ sao?" Dùng tay áo lau đi vết máu trên khóe môi, Dạ Thất Thất rơi xuống trên ngọn một gốc cây, vẻ mặt phòng bị, ngắm nhìn bốn phía lạnh giọng quát.
"Ha ha ha... Ta xem lần này làm sao ngươi trốn được?" Hư không đột nhiên phát sinh một trận vặn vẹo, một bóng dáng màu trắng đi ra từ trong không gian vặn vẹo đó, cười đến mức quá tùy ý.
Nhìn người tới, đáy lòng Dạ Thất Thất không lý do khủng hoảng một trận: "Ngươi là người phương nào?"
"Trải qua hàng tỉ năm, ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn làm cho người ta chán ghét như trước như thế." Bạch y nhân từ trong hư không chậm rãi đi ra rơi xuống trên mặt đất, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3223041/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.