Editor: ChieuNinh
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Hàn huynh cần gì phải đem người khác cũng trở thành ngốc tử mà đùa giỡn? Có ý tứ sao?" Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, nàng giả dạng thành nam nhi nên có hơn vài phần thoải mái tùy ý. Vốn trời sinh tính hào sảng, anh khí trên trán của nàng càng tăng, tiếng cười lạnh càng đậm: "Tại sao ta lại xuất hiện ở đây, trong lòng của ngươi và ta đều biết rõ, đến tột cùng vì sao Hàn huynh kiên trì chân tướng như vậy, Hàn huynh tâm như gương sáng, cần gì phải giả ngu? Không bằng nói thẳng rõ ràng ý đồ đến đây, chẳng phải tốt hơn?"
Có lẽ là bị lời nói này Dạ Thất Thất làm cho rung động, Hàn Thu lại trầm mặc.
Một lát sau, mới vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy...
"Bốp bốp bốp - - "
Tiếng vỗ tay thanh thúy phát ra từ Hàn Thu, hơi lười biếng, khóe môi khẽ giơ lên, trong lười biếng mang theo vài phần bén nhọn.
"Hay cho một câu tâm như gương sáng, nói chuyện với người thông minh thật là thoải mái." Hàn Thu cười nói.
"Nhưng mà... cho dù có là người thông minh đi nữa cũng có thời điểm bị vẻ bề ngoài của sự vật mê hoặc, có vài thời điểm, mắt thấy, không nhất định là thật! Vẻ bề ngoài của sự vật là biết gạt người." Hàn Thu nói lời này giống như đang nhắc nhở Dạ Thất Thất cái gì đó, đáng tiếc giờ phút này Dạ Thất Thất cũng không nghe rõ ý trong lời nói của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3223001/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.