Lời Dạ Thất Thất vừa nói ra, tất cả mọi người theo phương hướng nàng chỉ mà nhìn sang, chỉ là vừa nhìn, mọi người đều ngây ngẩn cả người!
Đó là... Ngọc Thương Tuyền!
Người không biết được thân phận của Ngọc Thương Tuyền đều bị vẻ bề ngoài tuấn lãng, khí chất ôn nhuận như ngọc của hắn hấp dẫn.
Người nam tử này ước chừng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, nổi bật phi phàm, tu vi cao không lường được, một thân bạch y trắng hơn tuyết, khí thế nổi bậc, phóng khoáng tự nhiên.
"Ngọa tào, cái phế vật này dĩ nhiên là cái đại háo sắc!"
"Háo sắc cũng thuộc về bình thường, nhưng nàng ta lại dám mơ tưởng Ngọc công tử thì không được, nhanh ngược chết nàng!"
"Phế vật cũng đã hết sức đáng thương, lại còn là cái háo sắc thêm não tàn, hết thuốc chữa, hết thuốc chữa..."
...
Phế vật, háo sắc, não tàn...
Khóe miệng Dạ Thất Thất khẽ co quắp vài cái, rất muốn nổi bão kéo hết những tên bịa đặt khốn kiếp này ra ngoài xử bắn xuyên thủng năm phút có được không?
"Như thế nào? Vị công tử anh tuấn tiêu sái diện mạo phi phàm người gặp người thích xe gặp xe chở linh thú thấy đều mang thai, ngươi có nguyện ý đứng ra chủ trì công đạo cho ta bị người vu oan, có khổ không chỗ kể, có oan không chỗ dựa vào làm người bị hại không?" Đối với một lần nữa trông thấy Ngọc Thương Tuyền, Dạ Thất Thất chỉ có thể nói một câu: Phân vượn nha!
Nhiều năm sau, có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222852/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.