Trước khi Dạ Thất Thất té xỉu, trong đầu tất cả đều là những hình ảnh quen thuộc lại xa lạ, trong tất cả hình ảnh đều là một người nam nhân làm cho nàng cảm thấy đau lòng. Nàng không thấy rõ mặt người nam nhân kia, nhưng lại thật sâu nhớ kỹ ánh mắt của hắn!
Không có người biết rõ nguyên nhân sở dĩ Dạ Thất Thất té xỉu là bởi vì va chạm vào cấm chế trong đầu. Viêm Minh cũng không biết trong lúc vô tình mình biểu lộ ra tưởng niệm cùng thâm tình đối với nàng lại sẽ tạo thành phản ứng lớn như thế. Nhìn nàng cắn môi dưới, ánh mắt phức tạp mang theo khiếp sợ nhìn mình, trên mặt nàng là nhẫn nại thống khổ làm cho hắn đau lòng.
"Thất Thất..." Lôi Bằng trông thấy Dạ Thất Thất đột nhiên té xỉu, bất chấp âm hàn chi khí bá đạo trong cơ thể, lo lắng xông tới.
Viêm Minh ôm Dạ Thất Thất đột nhiên té xỉu vào trong ngực, lạnh lùng liếc Lôi Bằng một cái, ôm Dạ Thất Thất xoay người đi vào sơn động.
"Ngươi là ai? Mau thả Thất Thất ra..." Lôi Bằng nhìn thì thật thà phúc hậu nhưng hắn cũng không ngốc. Từ lúc nãy Dạ Thất Thất chủ động chào hỏi cùng thị đồng kia là có thể biết được bọn họ cũng không phải là không quen biết, hắn làm như vậy thật là có mục đích khác.
"Yên tâm, Dạ cô nương không có việc gì." Kim tử ngăn cản Lôi Bằng muốn xông lên, trông thấy sắc mặt hắn trắng bệch đổ mồ hôi lạnh, trên xương bả vai còn có một cái lỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222821/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.