Hải Đường công tử tiếc thì tiếc thật, nhưng trong đối chiến không có thời gian suy nghĩ nhiều, ném hết tiếc nuối ra sau đầu, hắn tiếp tục tung quyền, cước, đánh cho Hoàng Việt không ngừng bại lui.
“Như thế này nhất định ta phải thua!” Hoàng Việt nhăn mặt, thật sự không phải hắn không thể thắng được Hải Đường, mà là cần thời gian rất nhiều để hắn có thể nắm bắt hết tất cả thế chiêu của đối thủ, có điều Hải Đường luyện ngạnh công quá cứng, làm Hoàng Việt gần như không kiên trì nổi nữa.
Trong võ học cơ sở, được chia làm nội công và ngoại công hay còn gọi là ngạnh công, nếu bàn về uy lực, đương nhiên nội công có phần mạnh hơn, nhưng đó là khi nội công luyện đến tinh thâm, nếu xét thời gian tu luyện ngắn ngủi, hai người tu luyện nội công và ngoại công thời gian bằng nhau, thì ngoại công có phần nhỉnh hơn, một luồng nội công nhỏ yếu rất khó mà công kích phá hủy được ngọc đá, nhưng một vật có độ cứng tương tự thì hoàn toàn có thể.
Tuy vậy, luyện tập ngoại công cần phải chịu khổ hơn tập nội công rất nhiều, muốn ngoại công đại thành, thân thể cứng như sắt thép phải không ngừng cho thân thể chịu tác động bởi các vật cứng, sử dụng nước thuốc, khiến cho Hoàng Việt không thể không nhìn Hải Đường bằng con mắt khác, đã đến nước này, Hoàng Việt đành phải nhờ vào hệ thống:
“Hệ thống, ta muốn hối đoái một môn ngoại công, ngươi có tiến cử gì không?”
“Kí chủ, thích hợp nhất với kí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250822/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.