“Vừa rồi em thấy anh bối rối lắm... Đó có phải là nụ hôn đầu tiên của anh không?” Nằm trên giường, Hiểu My ôm lấy eo Hoàng Việt khẽ hỏi.
“Ừm... đúng vậy!”
“Ha ha... vậy là em đã thắng Kiều Linh một lần rồi!” Hiểu My cười khoái trá.
“Em thật là hiếu thắng!” Hoàng Việt âu yếm ôm người đẹp trong lòng, nhìn về đối phương, lúc này hai người đang nằm đối diện nhau, không còn xem phim nữa mà chỉ nhìn lẫn nhau cười nói mà thôi.
“Hì hì... hiếu thắng vốn là bản tính của em... Ngoài ra em còn rất hay ghen nữa đấy...” Hiểu My cười nói.
“Thật sao... Thế lúc em thấy anh nắm tay Kiều Linh... Chắc em bực mình lắm nhỉ!?”
“Đương nhiên... Anh đó nha... Đôi tay này thật là cứng rắn, bờ vai cũng rất rộng, thân thể thật săn chắc... Hì hì... Anh có tập thể hình đúng không?”
“Ừm... Có... Anh còn biết võ nữa!” Hoàng Việt cười khoe.
“Thật sao... Lúc nào chỉ cho em với... Anh giỏi môn võ nào!” Hiểu My hết sức ngưỡng mộ.
“Thái Cực Quyền... Vovinam... Thái Cực Quyền thì giỏi hơn!” Hoàng Việt cười khà khà.
“Ha ha... Thái Cực Quyền là môn võ cho mấy ông già bảy tám mươi tuổi mà anh cũng tập nữa à?” Hiểu My lấy tay vân vê mũi Hoàng Việt, cười trêu.
“Không phải như em nghĩ, Thái Cực Quyền chính tông, do Trương Tam Phong truyền thụ!”
“Xí... Anh tưởng anh là người cổ đại chắc!”
“Ha ha... Cứ cho là vậy đi!”
“Anh... Nếu Kiều Linh biết mối quan hệ giữa em và anh, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250746/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.