Từ câu nói ”Khi lên võ đài là không bao giờ lưu thủ” kia của thầy Hoàng, Hoàng Việt đã quyết định sẽ dùng toàn lực để đấu võ với người võ sư này, nếu mình nương tay, há chẳng phải là xem thường ông ta sao, nếu như vậy hẳn là sẽ khiến ông ấy càng mất mặt.
Trái với suy nghĩ Hoàng Việt sẽ bị đo ván ngay cú đá đầu tiên của thầy Hoàng, Hoàng Việt vẫn bình tĩnh tránh được, ngay sau đó hoàn thủ một cú đá, hắn muốn dùng chiêu thức đối phương tự tin nhất để đánh bại đối phương, có như vậy, đối thủ mới có thể tâm phục khẩu phục.
Chỉ thấy Hoàng Việt xoay mình, đá ra một cước, thầy Hoàng tuy rằng trông thấy nhưng tốc độ của Hoàng Việt quá nhanh, ông không kịp né tránh, kết quả là ăn trọn một cước này.
“Aa!!!!!!!” Thầy Hoàng la lớn, lực đạo của cú đá này hoàn toàn không nhẹ, làm ông bay thẳng ra võ đài trong ánh mắt kinh ngạc đến ngoác mồm của mọi người.
“Minh Kính trung kỳ trung giai!” Người tinh mắt nhất ở đây không ai khác ngoài thầy Hoàng Công Danh, vừa trông thấy được uy lực của cú đá kia liền nhận ra cảnh giới của Hoàng Việt ra sao, trong lòng thầm thu hồi lại những gì mình đã nói khi trước, cậu thiếu niên này quả thật có thực lực tương xứng với công phu miệng lưỡi a!
“Trời, tin nổi không, nó đá thầy Hoàng bay ra ngoài kìa!”
“Thầy Hoàng nhưng mà luyện võ 15 năm a! Là cao thủ cảnh giới Minh Kính trung kỳ!”
“Không thể tin nổi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250693/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.