“Nhiêu đây là đủ quy kết hắn tội giết người rồi chứ?” Hoàng Việt thầm lẩm bẩm, nhưng hắn không muốn cho Tiểu Năm Cam một con đường sống, ngày nào hắn còn sống thì hắn không vui ngày đó, vì vậy hắn sẽ ra tay xử lý giết chết hắn luôn.
Cho dù Hoàng Việt giết chết Tiểu Năm Cam, hắn cũng sẽ dùng thuật dịch dung, có điều nay chính phủ đã biết hắn có thù với Tiểu Năm Cam rồi, nếu đối phương chết bọn họ rất có thể sẽ nghi ngờ mình, vì vậy hắn liền hỏi:
“Lão Dương, nếu tôi giết chết Tiểu Năm Cam, có thể chịu tội không?”
“Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu một nhân tình, sẽ cho qua chuyện này, có điều cậu đừng quên nhân tình đó là được!” Lão Dương cười hắc hắc.
“Tại sao ông lại tốt với tôi như vậy?”
“Lẽ nào cậu không biết sao?”
“Biết cái gì?”
“Ha ha, cậu thật thú vị!” Lão Dương càng nhìn về Hoàng Việt lại càng ưng ý, chàng trai này, thật là hài hước a.
Có một sư phụ là Hậu Thiên cao thủ, dĩ nhiên người khác mong xây dựng mối quan hệ còn không được, có điều, giờ đây ông càng coi trọng cậu thiếu niên này, nếu đổi thành người bình thường, có khi đã nhờ ông giải quyết dùm Tiểu Năm Cam rồi.
“Tốt, hôm nay gặp mặt đến đây thôi, đây là danh thiếp của tôi, sau này cần gì thì cứ gọi!” Lão Dương lấy ra một tấm danh thiếp, sau khi đưa cho Hoàng Việt xong rồi liền phiêu dật bước đi, Hoàng Việt thấy chân ông ta chạm đất nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250502/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.