Chương trước
Chương sau
"Ồ, Phương Nguyên chất nhi!" Phương Nguyên và đám người Hoàng Việt sau khi đến trung tâm trạch viện, liền thấy một vị trung niên mặc áo bào màu xanh dương, người này ngoại hình trung hậu, hẳn chính là thành chủ Ất Kiến Bật của phái Hành Sơn mà mọi người nghe tiếng đã lâu.

Do cũng thường xuyên hành hiệp giang hồ, phái Hành Sơn cũng có nhiều lần bái phỏng phái Võ Đang để giao lưu kiếm đạo, Phương Nguyên cũng nhận ra người trung niên này, cả hai tay bắt mặt mừng, Kiến Bật đại hiệp nói: "Phương Nguyên hiền chất, ta biết thế nào đại hội lần này ngươi cũng tới!"

"Ân, Kiến Bật thúc thúc, đã lâu không gặp!"

"Bái kiến Kiến Bật đại hiệp!" Đám người Hoàng Việt cũng hô to.

"Được rồi, Phương đại hiệp vẫn khỏe chứ? Ất Kiến Bật hỏi Phương Nguyên.

"Vẫn khỏe, đa tạ Ất thúc!"

"Tốt tốt, mọi người kiếm chỗ ngồi, lần này Hồng Bảo của phái ta đã chỉ đích danh muốn đấu cờ với hiền chất đấy!"

Phương Nguyên vừa nghe Kiến Bật đại hiệp nói vậy, có chút không vui, trình độ đánh cờ của mình, chẳng lẽ một tên mới gia nhập làng cờ vây cũng có thể tùy ý giao thủ sao?

Ất Kiến Bật thấy Phương Nguyên có vẻ khó chịu, không có bao nhiêu ngạc nhiên, liền nói:

"Phương Nguyên hiền chất, ngươi đừng khinh thị Hồng Bảo, cho dù là Minh Lãng thiếu hiệp, Hồng Bảo cũng có thể cầm cự đôi chút!"

"Hừ, ta không tin!"

"Ha ha!"

"Coi như nể mặt ta, đấu một trận với Hồng Bảo, thế nào?" Ất Kiến Bật đành lấy mối quan hệ ra, Hoàng Việt cũng phải than thầm, xem ra Phương Nguyên sư huynh không muốn đấu cũng không được a!

"Hừ, xem như ta nể mặt thúc!" Phương Nguyên hừ lạnh, Ất Kiến Bật nghe vậy, liền cười thầm, trong mắt không giấu nổi vẻ mừng rỡ.

Thật ra, việc đại sư huynh Hồng Bảo của phái Hành Sơn đấu kiếm thua đệ tử của phái Võ Đang đã làm phái Hành Sơn rất mất mặt, từ đó, Hồng Bảo đã quyết chí phải thắng phái Võ Đang, hắn biết thiên phú võ học của mình kém cỏi, khó mà thắng được Phương Nguyên, nên cố gắng dùi mài kỹ năng chơi cờ vây, vì hắn biết Phương Nguyên rất ưa môn này, sau hai năm, hiện tại hắn cũng có thể nói là một cao thủ đánh cờ, hoàn toàn có khả năng thắng được người được xưng là giỏi cờ vây nhất của phái Võ Đang.

"Nào, Minh Lãng thiếu hiệp đã về trước, dĩ nhiên cậu ta không cần phải tham gia vòng loại, ngày mai, người thắng cuộc sẽ đấu với Minh Lãng thiếu hiệp để xem ai là người giỏi nhất đại hội lần này, tiếc là ngài Gia Ý không đến a, có lẽ ông ta đã thật sự muốn rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ rồi!" Ất Kiến Bật thở dài, có vẻ như vẫn còn rất hoài niệm đến năm đó, cảnh người kia phong quang khi giải thế cờ mà Vô Nhai Tử đặt ra trông hào hùng cỡ nào

"Ân, tiếc thật!" Nhắc tới Nghiêm Gia Ý, ngay cả Phương Nguyên cũng phải hiện lên sắc thái kính nể, quả thật so với Vô Nhai Tử, Nghiêm Gia Ý vẫn là có danh tiếng hơn trong làng cờ vây, nhưng hiện tại thì không biết được mèo nào cắn mỉu nào.

Đại hội rất nhanh thì chính thức bắt đầu, ngày hôm nay có các thanh niên trẻ tuổi, am hiểu nghệ thuật cờ vây của các phái đều đến, có phái Không Động, phái Tung Sơn, phái Thái Sơn, Hoa Sơn, vân vân, nói chung rất nhiều môn phái, kể cả Ma Giáo cũng có một vài người tới, không phải người trong tà đạo thì không quan tâm đến thuật đánh cờ.

Tuy rằng chính tà gặp nhau hết sức đỏ mắt, tuy nhiên đã đến đây vì kỳ thuật, thì dĩ nhiên chỉ xem kỳ nghệ của nhau thế nào, không bàn tới ân oán, nhưng chính phái hầu như không ai muốn để người của Ma Giáo thành công phá giải bàn cờ này, nếu như Ma Giáo có thêm một vị Hậu Thiên cao thủ, sau này chính tà đại chiến diễn ra, dĩ nhiên chính phái sẽ không tránh khỏi bất lợi.

"Mời chư vị ở đây tự lựa chọn đối thủ, dĩ nhiên các bằng hữu muốn quan sát, lĩnh giáo thế cờ vẫn là có thể, nhưng xin đừng nghị luận, tránh cho các tuyển thủ phân tâm!" Ất Kiến Bật vận công, nội lực vang vọng khắp toàn trạch viện, lúc này đã có hàng chục bàn cờ được dựng lên, để các cao thủ cờ vây cùng so tài.

Lúc này, Hồng Bảo từ xa tiến tới, nhìn về Phương Nguyên mà cười lạnh, người sau thấy thái độ đối phương như vậy cũng có vẻ không vui, chẳng lẽ hắn cho rằng có thể thắng được mình sao? Phương Nguyên nghĩ thầm.

"Phương Nguyên sư huynh, lần này xin lãnh giáo rồi!"

"Mời!"

Hai người chọn một bàn cờ, đám đệ tử phái Hành Sơn cũng có một vài người ở sau đứng coi, đám sư huynh của Hoàng Việt cũng theo dõi, có điều bọn họ chỉ rành những thứ cơ bản về cờ vây, chứ không phải cao nhân, nhưng ai cũng tin chắc Phương Nguyên sẽ thắng, dĩ nhiên trừ một người là Hoàng Việt.

Ất Kiến Bật thành chủ cũng đứng ở sau Hồng Bảo, dường như muốn xem kết quả trận đấu này như thế nào, dĩ nhiên, hắn ủng hộ cho ai thì người nào cũng biết được, có điều không thể hiện ra mà thôi.

"Hắc hắc, mời Phương sư huynh đi trước!" Hồng Bảo ra vẻ rất tự tin, Phương Nguyên đánh trước, tức sẽ đánh quân đen.

"Hừ!" Phương Nguyên cũng không muốn nhiều lời với đối phương, liền ra cờ.

Các quân cờ lần lượt được bày ra, Hoàng Việt nhìn hai người thi đấu, cũng cảm thấy có chút hài hước, Phương Nguyên sư huynh đúng là tính nào thì đánh cờ như vậy, rất háo thắng và ham tấn công, còn Hồng Bảo thì thiên về phòng thủ và mưu tính nhiều hơn, tuy vậy hắn không thể không công nhận Phương Nguyên đúng là có chút thực lực, chỉ là... nếu cứ như vậy, phần thắng hẳn là không cao đi, phải biết Hồng Bảo khống chế bàn cờ cũng rất tốt đó à...

"Phương Nguyên sư huynh quả nhiên là cao thủ!" Hồng Bảo cười hắc hắc nói, khi mà hắn đã đẩy Phương Nguyên vào thế khó, lúc này cờ màu trắng dường như đã chiếm chút thượng phong.

"Ngươi cũng không tệ!" Tuy rằng ngạo mạn, nhưng Phương Nguyên cũng không phải người ngu, biết đối phương không phải là tay mơ, lúc này hắn cũng không dám điên cuồng công thành chiếm đất nữa, mà là cùng đối phương giằng co, xem ai kiên trì lâu hơn ai, mà trận đấu nãy giờ cũng đã vượt qua thời gian Phương Nguyên dự tính, vốn hắn cho rằng mình đánh bại đối phương chỉ cần một tiếng là cùng, ai ngờ nãy giờ đã đấu qua hai tiếng đồng hồ rồi.

Đám sư huynh của Hoàng Việt ai nấy cũng phải đổ mồ hôi, tên Hồng Bảo này cũng khá quá rồi chứ, có thể làm khó được Phương Nguyên sư huynh, phải biết Phương Nguyên sư huynh học cờ vây tới nay đã hơn tám năm rồi a...

Còn bên phía đệ tử phái Hành Sơn, cả đám ai nấy không ngừng cười nói, dường như muốn để Phương Nguyên phân tâm, người sau vì sĩ diện, cũng muốn tỏ ra không hề gì, nên cũng không nói gì, chỉ là Yến Đức Nhuận sư huynh có chút không thoải mái, nhưng thấy Phương Nguyên sư huynh cũng không nói gì nên chỉ biết lặng im mà thôi.

"Sư huynh, dường như đi vào nước này có lẽ rất tốt!" Hoàng Việt thấy bên đối phương cười nói như vậy, cũng làm bộ đưa ra nhận xét, đáng tiếc, Phương sư huynh vừa nghe xong, liền giận dữ quát: "Ngươi thì biết gì!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.