3 ngày sau, địa phận vòng trong Thiên Đảo, phái Hằng Sơn.
"Bản bí tịch này các ngươi nghĩ sao?" Một vị lão giả râu tóc bạc phơ, thân thể tuy già lão nhưng vẫn mang một khí thế phiêu dật nhíu mày nói, ngồi xung quanh hắn là bốn vị lão giả khác, ai nấy trông đều rất già lão nhưng vẫn giữ được phong độ, đôi mắt sáng như đuốc, nếu người võ giả bình thường lại gần sợ rằng sẽ không chịu nổi cỗ khí thế vô hình tỏa ra này.
Nhưng nói xong, đáp lại chỉ là tiếng im lặng, không khí vô cùng trầm mặc, lão giả thấy vậy, nói tiếp:
"Lần này chư vị nghĩ thế nào, người của Minh Giáo đã đến, chúng ta có nên đi gặp không?"
Đúng vậy, ở đây không phải ai khác, đều là những chưởng môn của các môn phái trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, gồm Thái Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn, trong đó chưởng môn của Hằng Sơn dường như lộ ra uy thế bức nhân hơn cả, cũng là người đứng lên hỏi vấn đề vừa rồi, xem ra nếu không bàn về tu vi thì hẳn đây cũng là một người được kính trọng nhiều nhất trong ngũ đại giáo chủ.
"Tuấn Viễn huynh, sao lại không đi, Minh Giáo gần đây thế thịnh, nhưng cũng chưa chắc dám làm bậy ở địa phận chúng ta, dù sao năm người chúng ta liên thủ, Dương Siêu Quần sợ rằng cũng phải bại lui, há nào lại sợ hắn chứ? Còn bản bí tịch kia, mặc kệ hắn nghĩ thế nào? Chúng ta không làm không sợ là được!" Đàm Sơ Ngọc, chưởng môn phái Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250240/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.