Bao Cốc nhẹ vuốt lại tóc của Ngọc Mật, lúc mái tóc mang theo hỏa văn rực rỡ xuyên qua bàn tay nàng, nàng có thể tin tường cảm giác được năng lượng hỏa tính bắt đầu khởi động. Nàng ngưng mắt nhìn dung nhan của Ngọc Mật, hàng mi này, đôi mắt này, cánh mũi này, đôi môi này đều quen thuộc như vậy, sư tỷ tính tình cương nghị ngay thẳng, toàn thân luôn lộ ra một cổ anh khí hào hùng, giờ phút này giữa mi mắt lại toát ra mấy phần quyến rũ, khiên sư tỷ đều nhu nhuyễn hơn rất nhiều. Trước đây đôi mắt của sư tỷ luôn lấp lánh, ánh mắt thản nhiên, vừa nhìn liền biết là một người phóng khoáng độ độ, lúc này, đôi mắt kia trở thành một khe nhỏ, lại tựa như ẩn giấu chút thất ý. Hành đông này của sư tỷ có thể nói là đập nồi dìm thuyền, tráng sĩ cắt cổ tay tỏ rõ tâm chí, như vậy, nàng làm sao lại không rõ tâm ý của sư tỷ. Lòng của nàng một mảnh mềm mại, chín năm ly biệt này, đối với nàng mà nói cũng không quan trọng, ủy khuất hay không, đau xót hay không, đều đã qua. Bao Cốc thấp giọng hỏi:
"Sư tỷ, lúc nào vậy?
Ngọc Mật ngẩng đầu nhìn bên ngoài rèm che, nói:
"Nên đứng lên, đoạt hoa khôi đã bắt đầu rồi."
Bao Cốc đè Ngọc Mật lại.
"Ta không phải hỏi ngươi giờ nào, ta là hỏi ngươi lúc nào thì đối với ta....Mà thôi, ta hiểu tâm ý của ngươi bây giờ là được rồi. Ngươi nằm một chút, ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi."
Ngọc Mật ngây người, kinh ngạc hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741335/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.