Bao Cốc vừa kinh vừa sợ, lòng run rẩy, nàng lắp bắp nói:
"Ta...ta tìm thuốc giải cho ngươi..." Vội vàng lật tìm trong đống linh dược của mình, nhưng loại hương cùng rượu dùng hỗn hợp rất nhiều dược liệu như này, không phải một lần là có thể luyện ra giải dược được.
Ngọc Mật nói:
"Không cần, ngươi trói ta lại, để ta ở đây, chờ ta qua dược tính là được rồi. Nhớ kỹ thuận tiện giúp ta điểm á huyệt, ta sợ ta nhịn không được thốt ra những tiếng khó nghe."
Bao Cốc đột nhiên nghĩ đến Túy Hoa Lâu nhất định sẽ có giải dược, nàng liền nói với Ngọc Mật để nàng đi tìm Hoa Tầm Nguyệt lấy giải dược, lời vừa ra, liền thấy Ngọc Mật trong mắt đột nhiên chảy xuống một giọt lệ, sau đó lạnh lùng xoay người.
Ngọc Mật nói:
"Ngươi đi đi, không cần quản ta, tự ta vận công bức dược lực ra." Xoay người ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Bao Cốc nhìn thấy gương mặt Ngọc Mật hiện ra phấn ý màu mật ong, hô hấp có chút gấp, nước mắt đảo quanh hốc mắt, sắc mặt lạnh lùng, bàn tay giấu dưới ống tay nắm chặt. Nàng hiểu rõ ý tứ của Ngọc Mật, chỉ là nàng đã quyết sẽ không động tình với Ngọc Mật, mà hết thảy lại đến đột ngột như vậy...
Nàng không muốn Ngọc Mật có bất kỳ sơ suất gì, Ngọc Mật vẫn luôn được nàng đặt trong tim, sao có thể bị đối xử như thế? Lòng nàng đột nhiên thắt chặt, đau, vô cùng đau.
Ngọc Mật thấp giọng quát:
"Tại sao còn chưa đi?" Trên trán nàng chảy ra một lớp mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741334/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.