Phương Sinh đơ rồi.
Hắn cảm thấy thế giới quan của mình đã tan nát.
Long Nhật Thiên cư nhiên vẫn luôn ở dưới?
Hắn ngơ ngác cầm hạt châu, biểu tình muốn nói lại thôi.
Bạch Lang sau khi thoa thuốc xong mới phát hiện hạt châu sáng lên.
Nàng nhíu nhíu mày, cầm lấy Huyết Thanh Châu: “Phương Sinh?”
Một tiếng này rốt cuộc làm cho Phương Sinh phục hồi lại tinh thần.
“Khụ, ngươi xong rồi?”
Bạch Lang:……?
Cái gì xong rồi?
Nàng sao lại có chút nghe không hiểu lời Phương Sinh nói.
“Ngươi đang nói cái gì?”
Nàng thành thật hỏi lại.
Mặt Phương Sinh lập tức đỏ lên. May mắn nàng không nhìn thấy. Mặt hắn hiện tại đã đỏ như ớt.
Hắn ho nhẹ một tiếng.
“Ta không quấy rầy chuyện tốt của ngươi chứ?”
Bạch Lang càng mờ mịt.
Bất quá không lâu trước đây mới vừa lừa gạt Phương Sinh, nàng vẫn nói: “Không có, ngươi không quấy rầy ta. Bất quá ngươi lúc này tìm ta là có chuyện gì sao?”
Bạch Lang không nghĩ tới Phương Sinh làm việc hiệu suất cao như vậy, lập tức đã nghe ngóng được.
Ấn tượng của nàng đối với Phương Sinh vẫn dừng lại ở vô dụng không được việc gì, bởi vậy tuy rằng hố hắn, nhưng cũng không nghĩ tới mấy ngày đã có được kết quả.
Ai ngờ Phương Sinh sau khi do dự một lát, bỗng nhiên ném xuống một viên phích lịch đạn: “Ta thấy thiên thư rồi.”
Động tác trêи tay Yến Phất Quang ngừng lại, cũng nhìn về phía Huyết Thanh Châu.
Trong phòng yên lặng, Bạch Lang mở to hai mắt.
“Ngươi nhìn thấy thiên thư?”
Nàng giờ mới phản ứng lại, xác nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483152/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.