Một chút nguy hiểm nhỏ qua đi, hai người miễn cưỡng đặt chân trên thang sắt. Sóng vai mà đứng, bốn mắt nhìn nhau. Phượng Chương Quân nghĩ thế nào tạm thời không biết, bất quá Luyện Chu Huyền bây giờ hai tai đã đỏ ửng.
"Này..." Hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói rõ, "Thật ra ngươi không cần giúp ta. Bởi vì nơi này là ảo cảnh của Hương Khuy. Nếu cần chúng ta còn có thể lơ lửng trên không trung."
Nói xong hắn liền buông tay ra, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi thang sắt. Quả nhiên ở giữa không trung uyển chuyển chững lại một chút mới nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
"Vừa rồi chẳng qua là ta phản ứng theo phản xạ, quên mất bản thân đang trong ảo cảnh."
Nghe xong lời giải thích của hắn, Phượng Chương Quân cũng không phán xét gì, chỉ để lại một vấn đề vô cùng sắc bén: "Vậy mà ngươi còn sợ cưỡi hạc phi hành."
"Ai lại rảnh rỗi không có việc gì bay lên chỗ cao như vậy!"
Luyện Chu Huyền thốt lên lời biện giải xong mới ý thức được, nguyên lai mấy hành động ngu ngốc của mình khi ngự không phi hành đã sớm bị Phượng Chương Quân nhìn thấy rõ ràng.
Đang lúc hắn ảo não, Phượng Chương Quân cũng đi xuống thang sắt.
Sợ cùng hắn hai mắt nhìn nhau, Luyện Chu Huyền bắt đầu cố tìm lời nói: "Ngươi trước kia cũng từng thủ lò?"
"Đã từng." Phượng Chương Quân gật đầu, "Nhưng tới thời của ta đã quy định cần phải hai người cùng canh gác."
"Vậy ngươi cũng đã từng nhìn thấy những thứ trong lò? Nghe thấy những thanh âm ấy?"
Vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vi-tien-quan-gieo-tinh-co/910358/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.