Chương trước
Chương sau
Tiễn Từ Tiềm xong, Tào Đình An trở về nhà giữa lần nữa.

Giang thị đã đến nơi, vẻ mặt lo lắng ngồi cạnh nữ nhi, thấy trượng phu, lần đầu tiên Giang thị quên sợ hãi, vội vàng hỏi: "Hầu gia, thân thể A Ngư sao lại thế này, tại sao ngửi một chút rượu liền say khướt vậy?"

Tào Đình An vốn muốn xét hỏi Giang thị, hiện giờ nghe Giang thị nói xong, ông cũng không cần hỏi tiếp.

Nghĩ lại cũng đúng, Giang thị không uống rượu, nữ nhi còn nhỏ tuổi cũng không có cơ hội uống rượu, cho nên Giang thị cũng không biết thể chất của nữ nhi là loại đặc biệt.

Cho người lui ra, Tào Đình An ngồi bên cạnh nữ nhi và Giang thị, nhỏ giọng kể lại những gì thầy lang nói.

Giang thị nghe xong thì sửng sốt, trên đời lại có chuyện lạ như vậy?

Tào Đình An thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của nữ nhi, vẻ mặt nghiêm túc nói với Giang thị: "Nữ tử có thể chất này, rất dễ bị lợi dụng, có mấy lời ta không tiện nói với A Ngư, chờ A Ngư tỉnh lại, nàng tốt nhất nên phân tích lợi và hại của việc này, dặn dò A Ngư tuyệt đối không thể nói với người khác, càng không thể uống rượu ở bên ngoài hoặc ngồi nhìn người khác uống rượu."

Giang thị căng thẳng giống như tim bị bóp chặt lại.

Nàng là nữ tử, càng hiểu rõ thể chất nguy hiểm này hơn, nếu như nam nhân có ý nghĩ không an phận với nữ nhi, vậy đối phương không cần chuẩn bị mê dược, chỉ cần trực tiếp dùng khăn có tẩm rượu sẽ khiến nữ nhi choáng váng.

"Hầu Gia yên tâm, thiếp hiểu rõ lợi hại trong việc này." Ánh mắt Giang thị kiên định nói. Số bà khổ, gia cảnh nghèo túng, phụ mẫu mất sớm, vì an táng phụ thân mà bắt buộc phải dùng sắc đẹp để trao đổi, thành di nương của Tào Đình An. Nhưng nữ nhi thì khác, tuy nữ nhi là thứ nữ, nhưng là thứ nữ của gia đình có công với quốc gia, dựa vào tính tình ngông cuồng hay bao che khuyết điểm của Tào Đình An, nữ nhi nhất định sẽ được gả cho một người nam nhân tốt. Vì thế, Giang thị tuyệt đối sẽ không bởi vì sự lơ là của mình mà để nữ nhi rơi vào nguy hiểm.

Nâng tay nữ nhi lên, Giang thị nhẹ nhàng mà hôn một cái.

Nhìn nàng như vậy, Tào Đình An liền nghĩ đến tình hình năm đó nữ nhi bị bệnh nặng.

Đoán rằng nữ nhi phải ngủ một giấc dài, Tào Đình An không nhịn được mà kéo Giang thị vào trong lòng.

Giang thị hốt hoảng, vừa căng thẳng mà nhìn chằm chằm nữ nhi, vừa không yên tâm mà vùng vẫy: "Hầu gia, người đừng làm như vậy, A Ngư có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào."

Sợ nữ nhi giật mình tỉnh giấc, giọng nói Giang thị rất nhỏ, khiến cho Tào Đình An giống như là muốn cùng bà lén lút yêu đương bên cạnh nữ nhi.

Tào Đình An bật cười, ôm chặt bà, nói: "Nàng nghĩ ta là gì? Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn nói chuyện cùng nàng thật tốt."

Đột nhiên ông cảm thấy cực kỳ thương yêu bà, nên mới muốn ôm bà một cái.

Giang thị không có bình tĩnh như ông, nếu như để nữ nhi thấy bộ dạng hiện tại của bà cùng Hầu gia, Giang thị không có mặt mũi gặp nữ nhi nữa rồi.

"Người buông thiếp ra trước." Giang thị cúi đầu kiên trì nói.

Tào Đình An không làm gì được, đành phải buông lỏng bà ra.



Giang thị lập tức đứng dậy, nhanh chóng di chuyển tới sau lưng Tào Đình An, cúi đầu nói: "Hầu gia muốn nói gì? Thiếp xin nghe ạ."

Tào Đình An thở dài, xoay người, nhìn tiểu thiếp vừa vội vàng tránh ra phía sau hai bước, ông nói: "Chuyện của A Ngư tạm thời không cần lo, nhưng Thôi thầy lang bắt mạch cho nàng nói với ta vài chuyện liên quan đến nàng."

Giang thị ngoài ý muốn mà ngẩng đầu.

Tào Đình An nhìn bụng của bà, nói dối nói: "Nhiều năm nay nàng không có thai, ta thuận miệng hỏi ông ấy một câu, y thuật của Thôi thầy lang cao siêu, sáng sớm đến chuẩn bệnh cho nàng, sau khi ông ấy nhìn, nghe, hỏi, và bắt mạch xong đã biết được nguyên nhân."

Sắc mặt Giang thị thay đổi, ánh mắt ngập tràn lo lắng, chẳng lẽ bà bị bệnh nan y, nên không thể có thai được đúng không?

Tào Đình An yên lặng mà quan sát bà, cảm thấy được Giang thị cũng rất muốn mang thai thêm một đứa bé, nói cách khác bà tự nguyện sinh thêm hài tử cho ông, tâm trạng Tào Đình An rất tốt, nhưng không thể hiện trên gương mặt lạnh lùng, hết sức nghiêm túc mà nói: "Ông ấy nói thân thể nàng khỏe mạnh, do nàng sợ hãi ta quanh năm, khiến trong lòng nàng không yên, rất khó có thể thụ thai."

Ông lại nói thêm ví dụ của Thôi thầy lang.

Giang thị trợn mắt há hốc mồm.

Bỗng nhiên Tào Đình An nhíu mày, xét hỏi bà, nói: "Nói đi, ngoại trừ Ngô di nương nói bậy bạ, nàng còn sợ ta chuyện gì?"

Võ tướng uy mãnh đột nhiên làm khó dễ, khiến chân Giang thị mềm nhũn, theo bản năng mà quỳ xuống.

"Phịch" một tiếng, A Ngư mới tỉnh không lâu đang nghe lén phụ thân và mẫu thân tâm sự sợ tới mức run rẩy cả người, suýt nữa thì bị lộ.

May mà hiện tại, phụ thân và mẫu thân không tập trung lực chú ý trên người nàng.

Xác định bản thân không bị phát hiện, A Ngư nhẹ nhàng cắn môi, giả bộ ngủ tiếp tục nghe lén.

Nàng cũng tò mò vì sao mẫu thân sợ phụ thân, trước kia nàng cũng sợ phụ thân, nhưng khi phát hiện chân tướng chỉ sau hai ngày ngắn ngủn liền vượt qua phần sợ hãi tới thấu xương kia.

So với nữ nhi đang rất hiếu kỳ, Giang thị quỳ trên đất cảm thấy oan uổng.

Vì sao nàng sợ Tào Đình An, ông thật sự không đoán được một chút nào sao?

Khuôn mặt của hắn lạnh lùng hung hãn, thân hình to lớn uy vũ thì không nói đi, nhưng đêm đầu tiên của hai người, xém chút nữa Tào Đình An đã giày vò bà tới chết, lúc đó Giang thị sợ ông muốn chết, sợ tới mức mỗi lần hầu hạ ông là căng thẳng đến nỗi toàn thân cứng ngắc, cho nên lúc Ngô di nương nói có vài nha hoàn thông phòng chết trên giường của Tào Đình An, thậm chí lý do mà phu nhân quá cố chết là do Tào Đình An h0an ái quá độ, Giang thị lập tức tin ngay.

Bà sợ như vậy, ông cũng biết, nhưng cũng không có chút dịu dàng nào, càng hiếm khi có lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành nàng. Vào buổi tối, hai người cũng không quá suôn sẻ, Giang thị là không khống chế được, Tào Đình An này, tính tình ông nóng nảy, một khi không đúng ý liền đen mặt trừng mắt nhìn bà, giống như tất cả là do bà sai, trừng xong rồi, ông vô cùng nổi giận phất tay áo rời khỏi.

Còn vào ban ngày, hoặc là Tào Đình An không tới, hoặc là tới là vì chuyện đó. Sau khi sinh nữ nhi, cuối cùng giữa bà cùng Tào Đình An cũng có thêm một chút việc để làm. Nữ nhi hai tuổi chỉ biết chơi bời, Tào Đình An ôm nữ nhi mà dỗ dành, nữ nhi cười vô cùng vui vẻ, dần dần nữ nhi lớn lên, nghe chút chuyện dọa người từ chỗ của Ngô di nương, Nhị cô nương, liền trở nên e ngại phụ thân, Tào Đình An nghiêm mặt mắng nàng là di nương nhát gan, lời nói và hành động của bà đã dạy hư nữ nhi.

Khi đó Tào Đình An đã 30 tuổi, tính tình hư hỏng hơn hiện tại, hét một tiếng là hạ nhân của cả viện đều sợ hãi quỳ xuống đất, theo thời gian, tính tình của ông có chút tốt hơn, nhưng ông vừa tới, đám nha hoàn ở Đào viện đều không dám ngẩng đầu.

Gia chủ nhà người ta, có khả năng sẽ bị nha hoàn chủ động quyến rũ, bò lên giường, nhưng Giang thị tin chắc, tuyệt đối không có nha hoàn nào dám chủ động trêu chọc Tào Đình An,

Những thông phòng và nhóm di nương ở hậu viện của ông, hoặc là do Tào Lão Thái quá cố sắp xếp lúc đó, hoặc là do chính ông đột nhiên nổi hứng tùy tiện muốn người bên cạnh hầu hạ.

Ông chính là người gian ác, bây giờ sao lại hỏi bà vì sao sợ ông?

Nhớ lại những năm bên cạnh Tào Đình An, Giang thị chỉ thấy may mắn hai việc, một là Tào Đình An nói là làm, đã giúp bà an táng phụ thân, hai là ở tình huống sợ hãi dẫn tới việc khó có thai, vậy mà Tống Tử Quan Âm lại sớm tặng cho bà một nữ nhi, khiến cho cuộc sống ở hậu viện Hầu phủ của bà được an ủi.

"Ta đang hỏi nàng, rốt cuộc tại sao nàng sợ ta?"

Thấy nàng từ đầu đến cuối đều quỳ ở đằng kia mà không chịu mở miệng, Tào Đình An cáu kỉnh hỏi.

Ông chỉ muốn đối xử tốt với bà, bà nói ra, ông mới có thể thay đổi, mới có thể khiến cho lòng bà vui vẻ thoải mái mà mang thai hài tử.

Giang thị không dám nói, bà sợ nói lại bị mắng.

Lửa giận của Tào Đình An so với việc ông châm chọc bà ở trước mặt nữ nhi thì không tính là gì.

"Thiếp chỉ sợ những lời nói của Ngô di nương, hiện tại hiểu lầm đã được làm rõ, thiếp không còn sợ Hầu gia nữa."



Nắm chặt tay, rốt cuộc Giang thị cũng tìm được lý do làm ông yên lòng.

Tào Đình An không ngốc, bà không dám nhìn thẳng ông, còn dám nói dối?

Tức giận, hô hấp Tào Đình An bắt đầu nặng nề rồi.

Ông ngồi ở cạnh giường, A Ngư nằm sau lưng ông dường như nghe thấy được tiếng bàn tay nam nhân nắm chặt lấy ván giường.

Đột nhiên A Ngư lo lắng, nếu còn tiếp tục như vậy, phụ thân có thể phát giận hay không?

Trên đời này, A Ngư đau lòng nhất chính là mẫu thân của nàng đó. Kiếp trước hai người đều có kết quả là chết thảm, nhưng phụ thân có chức quan có vinh quang lại còn có nữ nhi có một hậu viện toàn di nương, mẫu thân chỉ có mình nàng, cả ngày chỉ quanh quẩn trong Đào viện nho nhỏ này, sau này A Ngư xuất giá, nàng không thể tượng tượng được mẫu thân làm sao để chịu đựng qua ngày.

Trong lòng A Ngư đau xót, A Ngư nhịn không được, khóc thút thít một tiếng.

Giang thị ngẩng mạnh đầu.

Trước tiên Tào Đình An chuyển ánh mắt về phía giường, kết quả chỉ thấy nữ nhi thức dậy từ bao giờ, trong mắt hạnh ngập tràn nước mắt.

"A Ngư, có phải khó chịu chỗ nào không?" Tào Đình An cúi người xuống, vội vàng hỏi.

A Ngư mím môi, nhìn mẫu thân lẽo đẽo đi theo ở phía sau, nàng vừa khóc vừa nhìn phụ thân ở đối diện, nói: "Phụ thân, người đừng hung dữ với di nương, con sợ lắm."

Tào Đình An tuyệt đối không đoán được nữ nhi sẽ nói như vậy, lúc này mới ngây người ra.

Giang thị được nữ nhi bảo vệ liền che miệng lại, vội vàng đi về phía phòng ngoài, mới vừa đi ra khỏi cửa, bà mệt mỏi mà dựa vào tường, mạnh mẽ cắn vào tay kìm nén tiếng khóc không kiềm chế được.

Lớn cũng khóc, nhỏ cũng khóc, nếu nói nước mắt Giang thị khiến cho Tào Đình An như đứng dưới mưa phùn, bây giờ hai người cùng khóc, những giọt nước mắt kia như biến thành mưa đá, rơi vào người Tào Đình An khiến ông hốt hoảng chỉ muốn giơ nắp nồi lên chạy trốn.

Nhưng ông không thể trốn.

Người lớn đã trốn đi, Tào Đình An dỗ dành nữ nhi trước, vừa dùng khăn lau nước mắt nữ nhi vừa giải thích: "A Ngư đừng hiểu lầm, phụ thân không có hung dữ với di nương."

A Ngư nhìn ông bằng ánh mắt lên án: "Khi nãy con nghe hết rồi!"

Đại anh hùng gì chứ, rõ ràng là bắt nạt di nương, vậy mà không dám thừa nhận!

Đối mặt với ánh mắt giống như đang nhìn kẻ lừa đảo của nữ nhi, Tào Đình An có chút oan ức: "Ta thật sự không có hung dữ với nàng ta, di nương con lúc nào cũng sợ ta, phụ thân hỏi nàng sợ chuyện gì, nàng lại kì kèo mè nheo không nói, phụ thân hơi sốt ruột, hơi nặng giọng một chút."

Lại tiếp tục nói dối!



A Ngư tiếp tục dứt khoát vạch trần ông: "Người nói bậy, lúc người hỏi di nương lần đầu tiên đã giống như thẩm vấn phạm nhân rồi!"

Tào Đình An:...

Ông có vậy sao?

Cẩn thận nghĩ lại, Tào Đình An xấu hổ mà dời tầm mắt, hình như là có chút hung dữ nhưng tính tình Giang thị như vậy, nếu ông nói chuyện đàng hoàng, bà rất có khả năng sẽ trả lời cho có lệ, ông hù dọa bà một chút, Giang thị sợ hãi, có lẽ sẽ nói sự thật, giống như những lúc ông thẩm vấn thuộc hạ, trực tiếp bày ra dáng vẻ chuẩn bị sử dụng cực hình, lập tức cả đám sẽ ngoan ngoãn như hài tử của...

Suy nghĩ Tào Đình An đột nhiên dừng một chút, khoan đã, nếu phân tích như vậy, có phải vừa rồi ông mới hung dữ với Giang thị?

Ông sờ sờ đầu trong vô thức.

A Ngư biết phụ thân chột dạ rồi.

Phụ thân chột dạ, lá gan nàng lớn hơn, ánh mắt cụp xuống, nức nở nói: "Người còn hỏi di nương sợ cái gì, cả ngày người đều hung dữ, làm sao mà di nương không sợ?"



Tào Đình An ý thức được sai lầm của mình, hiện tại bị nữ nhi phê bình, không ngờ nữ nhi không dễ gạt, Tào Đình An đành phải thành thật nhận sai: "Uhm, là phụ thân sai, sau này phụ thân sẽ không hung dữ nữa."

A Ngư rưng rưng nước mắt nhìn hắn: "Lời nói của phụ thân có thật không?"

Tào Đình An gật đầu, thấy trong mắt nữ nhi còn nghi ngờ, ông thành thật giơ tay phải lên, thấp giọng nói: "Phụ thân thề, nếu..."

Ông vừa mới mở miệng, A Ngư liền nhào tới, một phen chặn tay phụ thân lại.

Lời thề rất độc, nàng không dám để phụ thân tùy tiện thề, kiếp này sống lại, nàng muốn phụ thân và mẫu thân đều sống tốt.

"Phụ thân, di nương cũng khó khăn lắm, người đối xử tốt với di nương chút." Vùi vào trong ngực phụ thân, A Ngư nghẹn ngào nói.

Tào Đình An thở dài thật sâu.

Ông muốn đối xử tốt với bà nhưng mà sử dụng sai biện pháp rồi.

Vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nữ nhi, Tào Đình An vừa định nói chuyện, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua gối đầu nữ nhi mới nằm, Tào Đình An bỗng nhiên nhíu mày, nhìn về phía tiểu nha đầu ở trong lòng: "A Ngư, con tỉnh lúc nào vậy?"

Không phải lúc ông mạnh mẽ ôm chặt Giang thị thì nữ nhi đã tỉnh rồi chứ?

A Ngư thầm nghĩ không tốt rồi, vội vàng suy nghĩ, cuối cùng ngay lúc phụ thân đỡ nàng dậy thì nàng đã nghĩ ra cách, tủi thân nói: "Khi phụ thân hỏi di nương lần đầu tiên, giọng nói quá lớn, lúc đó con giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy di nương quỳ xuống, con quá sợ hãi, không dám lên tiếng."

Tào Đình An:...

Được rồi, là lỗi của ông!

May mà nữ nhi không thấy được cảnh không nên thấy, cũng không nghe được chuyện không nên nghe.

"Không có gì, không có gì, phụ thân lập tức đi tìm di nương con nhận sai, A Ngư đừng sợ nữa." Ôm nữ nhi vào lòng một lần nữa, Tào Đình An vụng về xoa xoa đầu nữ nhi.

Tóc A Ngư bị rối tung lên, nhưng tâm trạng nàng rất tốt.

"Vậy phụ thân nhỏ tiếng chút, coi chừng dọa di nương." Trước khi phụ thân đi, A Ngư lo lắng nhắc nhở.

Nàng như vậy, thật giống như hai cha con đã đổi thân phận, nàng mới đúng là lão trưởng bối chững chạc.

Tào Đình An vừa cười vừa lắc đầu.

Nhưng nữ nhân là ông mang về đây, nữ nhi cũng là do ông sinh, gặp phải một cặp thích nhõng nhẽo như vậy, đành phải thu bớt tính tình nóng nảy để dỗ bảo bối rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.