Dỗ nữ nhi xong, Tào Đình An bước nhanh ra ngoài, lúc đi đến gần cửa phòng, nghĩ đến sẽ gặp Giang thị, ông không nhịn được mà thả nhẹ bước chân.
Nói thật, nữ nhi dễ dụ hơn Giang thị.
Nữ nhân nha, càng lớn tâm tư càng sâu, lại còn vô cùng khó đoán, không giống như vừa rồi, bịa vài câu nói dối là có thể dỗ dành khiến mặt mày tiểu nha đầu hớn hở.
Nhéo nhéo vùng da giữa đôi lông mày, Tào Đình An nghiêm mặt theo thói quen, đẩy màn cửa ra.
Giang thị đã khóc gần đủ, còn trốn ở cửa nghe lén, không phải là muốn thăm dò chuyện gì, mà là sợ nữ nhi nói bậy chọc giận Tào Đình An.
Khiến cho Giang thị ngoài ý muốn chính là Tào Đình An lại tự nguyện dịu dàng dụ dỗ nữ nhi, lại còn đồng ý nhận sai với nàng.
Giang thị không có yêu cầu xa vời rằng Bình Dương Hầu ngang ngược thật sự sẽ nhận sai với bà, nữ nhi bình an không có việc gì là đủ rồi.
Trước tiên bà lau khô nước mắt, Giang thị di chuyển nhanh về phía giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, khi Tào Đình An xuất hiện, bà bày ra một dáng vẻ như chưa từng nghe lén.
Tào Đình An nhìn thẳng về phía bà.
Giang thị lập tức rũ mắt xuống, hạ thấp người nói: "A Ngư còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Hầu gia đừng so đo với nàng."
Tào Đình An vốn không biết nên giải thích như thế nào, Giang thị khách sáo như vậy, Tào Đình An càng luống cuống hơn, lặng lẽ mà ngồi bên cạnh nàng trên giường nhỏ.
Giang thị nhìn tay ông đặt trên đầu gối, xin ý: "Nếu như Hầu gia không có gì phân phó, xin cho phép thiếp đi trò chuyện với A Ngư được không? Những gì người dặn dò thiếp, thiếp đã nhớ rất kỹ ạ."
Tào Đình An mấp máy môi dưới, thoáng nhìn qua đôi mắt hồng hồng của Giang thị, ông lập tức quên hết lời vừa định nói.
"Đi, đi đi." Tào Đình An thở dài, quay đầu nói.
Giang thị gật gật đầu, xoay người vào phòng trong.
Tào Đình An nhìn theo dáng bà, lúc Giang thị vào trong, ông nghĩ nghĩ, lại quét mắt thấy phòng nhỏ phía trong thông với sảnh chính, đột nhiên ma xui quỷ khiến rón rén bước đến trước cửa phòng trong, nghiêng tai lắng nghe.
Trong phòng, A Ngư nằm trên giường quay mặt ra ngoài, một lòng chờ mong cha mẹ hòa thuận, không nghĩ tới phụ thân ra ngoài mới nói có hai câu, mẫu thân đã quay lại đây rồi!
Nàng xoay người ngồi dậy, nghi ngờ hỏi: "Di nương, sao người lại tới đây, phụ thân đâu?"
Ánh mắt nữ nhi mở thật to, tràn đầy sức sống, xem ra say rượu không làm thân thể nữ nhi tổn thương, Giang thị yên tâm, nói khẽ: "Vẫn còn ở bên ngoài, có thể sắp tới đây." Nói xong, bà ngồi bên cạnh giường.
A Ngư cắn môi, không ôm hy vọng hỏi han: "Di nương, phụ thân hung dữ với người, vừa nãy đồng ý với con sẽ nhận lỗi với di nương, phụ thân nhận sai với người chưa?"
Giang thị lộ vẻ mặt khó xử, xoa xoa đầu nữ nhi, nói: "Thật là càng lúc càng to gan, tính tình Hầu gia như vậy, chỉ nói vài câu nặng lời, sao phải nhận sai với ta? A Ngư, con nhớ kỹ, ta là di nương, con là thứ nữ, Hầu phủ có quy tắc của Hầu phủ, không thể vì Hầu gia quá cưng chiều con mà con quên đi thân phận, cậy sủng mà sinh kiêu căng."
Bà nghiêm túc nói, A Ngư đã sớm quay mặt đi, không muốn tiếp thu.
Nàng nhớ kiếp trước mẫu thân cũng dạy nàng những thứ quy củ này, sống phải thật cẩn thận, sau cùng lại rơi vào kết cục bị người người bắt nạt, khi phụ thân còn sống những người đó không dám quấy rầy nàng, phụ thân chết, cả nhà họ đều trực tiếp đến đòi mạng của nàng. Kiếp này, chắc chắn A Ngư sẽ không cậy nhờ sủng ái mà kiêu ngạo nhưng những quy cũ gì gì đó, nàng sẽ không lúc nào cũng nhớ trong lòng, đời người ngắn ngủi, vẫn nên sống thoải mái là tốt nhất.
"Con có thân phận gì?" Suy nghĩ cẩn thận, A Ngư ngẩng đầu, nhìn mẫu thân tự hỏi rồi tự trả lời: "Con là nữ nhi của phụ thân, phụ thân rất tốt với con, con sẽ làm tất cả những chuyện mà mọi nữ nhi trên đời này đều làm, nhớ phụ thân thì đi tìm người, bị oan ức thì đi tìm phụ thân làm chỗ dựa, phụ thân làm chuyện tốt con sẽ tôn trọng người, phụ thân gây ra sai lầm, con thà đắc tội phụ thân cũng phải nói cho người hiểu."
Giang thị sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Con không sợ ngài ấy tức giận sao?"
Sau đó, hắn nghe thấy nữ nhi nói: "Theo những gì con nhớ được, con chỉ sợ phụ thân, sợ nhiều năm như vậy, phụ thân cũng không lạnh nhạt mà vẫn quan tâm con, bây giờ con đã biết là Ngô di nương đã nói bậy về phụ thân, phụ thân bị vu oan, vậy thì sao con phải sợ? Con chỉ hận không trở về năm ba bốn tuổi, để cho phụ thân yêu thương con một lần nữa, con cũng hiếu kính với người một cách đàng hoàng."
Lời này không phải là lời nói bình thường mà một tiểu cô nương mười một tuổi nên nói, giọng nói ngọt ngào tràn ngập hối hận cũng không phải thứ là một đứa trẻ có được. Nhưng bản thân là phụ mẫu, bất kể Giang thị hay là Tào Đình An đang trốn ở cửa nghe lén, đều đã quên tìm hiểu những chuyện này, mà bản thân họ đang đắm chìm trong sự cảm động.
Tào Đình An nhắm hai mắt lại.
Trách không được thì ra hai ngày nay nữ nhi giống như thay đổi thành người khác, thì ra là nàng nghĩ như vậy, thì ra nàng rất thích phụ thân như ông.
Tào Đình An yên tâm, chưa từng có giây phút giây nào lòng ông rung động như lúc này, giống như là một tảng băng, đã dễ dàng bị nữ nhi làm tan chảy rồi.
Đúng vậy nha, sao ông và nữ nhi lại bỏ lỡ tình cha con trong khoảng thời gian dài như vậy.
Nữ nhi sợ hãi ông là một mặt, mặt khác, ông gấp rút dẫn binh đi đánh giặc, lại vội vã kêu gọi văn thần và hảo hữu ăn tiệc, hơn nữa còn bận rộn dạy dỗ hai nhi tử, còn nhanh chóng đi đoàn tụ với hai người em trai, tiếp đó lại bận bịu quan tâm hoàng hậu muội muội, vội vàng đảm bảo ngoại sanh* hoàng tử có thể khỏe mạnh khôn lớn, rốt cuộc có thời gian rảnh rỗi, phần lớn tâm tư ông đều đặt ở việc đi ngủ để hưởng thụ nữ nhân của mình, những thời gian khác đều không rảnh, trưởng nữ Tào Doanh bưng trà rót nước, may vá lễ vật tặng ông, ông cũng trò chuyện cùng trưởng nữ, mà tiểu nữ nhi A Ngư này, ông ngoại trừ tiếc nuối tính tình nàng nhát gan, đã làm được gì cho nàng?
*Ngoại sanh: cháu ngoại
Cái gì ông cũng chưa làm, nhiều lắm là ghét bỏ Giang thị dạy dỗ nữ nhi thành người yếu đuối nhát gan.
Nữ nhi lại nhận trách nhiệm chuyện hai người bất hòa về phía nàng.
Xưa nay Tào Đình An tự xưng là anh hùng, bây giờ, ông phát hiện ông chỉ là anh hùng trên chiến trường, tại Đào viện, dù ông tận tâm chiếu cố các nàng cũng không bằng hai nha hoàn bên cạnh.
A Ngư không biết phụ thân nghe lén, nhìn mẫu thân ngơ ngác, A Ngư đau lòng mà tựa vào ngực mẫu thân, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của bà mà nói: "Di nương, con biết người còn đang sợ phụ thân, người không dám nói thật với phụ thân, vậy người nói con nghe đi? Người còn trẻ, phụ thân cũng đang ở tuổi trung niên, con muốn hai người luôn hòa thuận, có hiểu lầm gì thì chúng ta nói rõ ràng được không?
Giang thị rất muốn nói với nữ nhi, nhưng những việc này liên quan quá nhiều đến chuyện riêng của phu thê, sao nàng có thể làm bẩn lỗ tai của nữ nhi?
Cằm đặt trên đầu nữ nhi, Giang thị suy nghĩ một lát, cười khổ nói: "Thật ra cũng không có gì, là do di nương nhát gan, chỉ cần vẻ mặt Hầu gia nhăn mày hoặc nhíu mi là di nương đã sợ rồi."
A Ngư không tin, ở trong lòng mẫu thân ngẩng đầu lên: "Thật sự đơn giản như vậy sao, vậy sao người không nói phụ thân nghe?"
Giang thị lấy tay vuốt vuốt lông mày nhỏ nhắn của nữ nhi, lo lắng nói: "Đây là vấn đề của di nương, không trách Hầu gia được cho nên ta mới không nói."
A Ngư không nhịn được nói: "Nếu di nương nói, phụ thân có thể sửa lại tính tình thối tha của người ấy."
Vẻ mặt Giang thị thay đổi, vội vàng che miệng nữ nhi lại: "Không được bất kính với Hầu gia!"
A Ngư dùng hơi mũi mà hừ hừ.
Tào Đình An:...
Nữ nhi nói không sai, không phải tính tình của ông rất thối sao? Giang thị lại có thể nguyện ý bảo vệ ông, trong lòng vẫn còn nghĩ cho ông.
Bình Dương Hầu làm kẻ nghe lén một hồi lâu, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên trên, bị mắng còn cảm thấy hả hê.
"Không nói tới Hầu gia nữa, A Ngư, con có biết tại sao con lại té xỉu trên bàn rượu không?" Giang thị bắt đầu muốn nói tới chuyện quan trọng.
A Ngư biết, nhưng nàng phải giả ngu, mờ mịt hỏi: "Tại sao?"
Giang thị giải thích từ chuyện nhỏ đến lớn một phen.
Ngoài mặt A Ngư nghe rất nghiêm túc, nhưng tâm trí lại bay về kiếp trước lúc Từ Tiềm lần đầu tiên phát hiện nàng có thể chất đặc biệt.
Năm đó nàng mười ba tuổi, đi theo đường tỷ Tào Bái đến phủ Trấn Quốc Công phủ làm khách, cuối xuân đầu hạ, hoa viên phủ Trấn Quốc Công rực rỡ gấm hoa, đường tỷ và hai người là Đại cô nương Từ Quỳnh và Nhị cô nương Từ Anh ngồi ở trong đình ngắm hoa xem cá. Từ Khác mới ủ vài hũ rượu trái cây, cố ý bưng tới mỗi bình một loại vị khác nhau, mời các nàng từ từ nhấm nháp.
Từ Quỳnh, Từ Anh và Tào Bái đều đã uống, A Ngư nhớ kỹ quy cũ mà mẫu thân dạy nàng, nói sao nàng cũng không chịu uống.
Không có sự cho phép của trưởng bối, cô nương uống rượu là không đúng.
Từ Quỳnh cố ý muốn làm trái ý nàng, bắt nàng phải uống.
May là Từ Khác tôn trọng ý nguyện của A Ngư, không có yêu cầu quá đáng.
Tiếp theo, nàng ngồi ở bên cạnh, nhìn các nàng uống rượu.
Được ba cô nương cùng nhau khen ngợi, Từ Khác để lại một bình rượu trái cây, tiếp tục đi tìm người khác thử rượu.
Sau khi hắn đi, Từ Quỳnh lại thúc giục nàng uống, bởi vì giải vây thay nàng, Từ Anh, Tào Bái đã bắt đầu kéo Từ Quỳnh đi xa chỗ ngắm hoa.
Một mình A Ngư ở lại trong đình, nhìn về phía ly rượu Từ Khác rót cho nàng mà nuốt nước miếng.
Nàng chỉ muốn giữ quy củ, cũng không phải không muốn uống.
Ngửi thấy hương vị của rượu trái cây thơm như vậy, mang theo vị ngọt của trái cây, cuối cùng A Ngư nhịn không được, xác định đám người Từ Quỳnh không thấy gì, nàng mới lén lút uống một ly.
Cái chén nhỏ nhắn tinh xảo, uống một hớp cũng không có bao nhiêu, A Ngư lại rót một chén uống sạch, sau đó rót thêm một chén nữa làm bộ như bản thân chưa chạm qua.
Vừa che giấu xong tất cả dấu vết, A Ngư nhìn phía trên, nếu say khướt sẽ bị người khác phát hiện, không khác gì giấu đầu lòi đuôi, A Ngư vô cùng căng thẳng, quyết định lén lút trốn đi, đi tới Tây viện tìm Tam thẩm. Hôm đó Bảo Thiền cũng theo nàng đến phủ Trấn Quốc Công, đúng lúc Tây viện có mời một vị ma ma dạy bảo bọn nha hoàn phải làm sao để đối phó với một số bệnh thông thường, học xong để chăm sóc tốt cho nhóm người chủ tử, Bảo Thiền tò mò, đi theo học rồi.
Lúc đó A Ngư còn không biết lợi và hại của hai chén rượu trái cây, nếu không nàng thà rằng bị Từ Quỳnh cười nhạo cũng sẽ không đơn độc mà uống trộm rượu.
Hồ đồ choáng váng mà đi được một đoạn, cả người A Ngư mềm nhũn, mềm mại ngã xuống.
Không biết nằm trên mặt đất bao lâu, nàng cảm giác được trên đỉnh đầu có một vùng bóng râm phủ xuống, A Ngư miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ, thanh lãnh mà lạnh lùng, lông mày của nam nhân nhíu lại, uy nghiêm dọa người.
A Ngư nhất thời không nhận ra đối phương.
"Ngươi là Tứ cô nương Tào gia?" Nam nhân nhíu mày hỏi nàng.
A Ngư phát hiện bản thân đã nằm ngửa trên mặt đất, hiểu lầm nam nhân muốn làm chuyện cầm thú với nàng, nên nàng liền khóc: "Ngươi đừng chạm vào ta!"
Chân mày nam nhân nhíu lại càng chặt, đổi từ tư thế hơi ngồi xổm thành đứng thẳng, cúi đầu nhìn nàng, giọng nói lãnh đạm: "Ta là Ngũ gia Từ phủ, đi ngang qua nơi này thì thấy ngươi đang nằm trên mặt đất."
Cho tới giờ khắc này, A Ngư mới nhận ra hắn.
Vị Từ Ngũ gia này là trưởng bối của nàng, là họ hàng, A Ngư tin tưởng Từ Tiềm, khụt khịt nín khóc.
"Tại sao lại như vậy?" Mặt Từ Tiềm không cảm xúc hỏi nàng, cũng không có ý đỡ nàng lên.
A Ngư thử tự mình ngồi dậy, nhưng mà tay chân không có sức, đành phải xấu hổ nằm trả lời: "Con, con vừa mới uống hai chén rượu trái cây, hình như, say rồi."
Môi mỏng Từ Tiềm nhếch lên, không biết suy nghĩ gì.
A Ngư lắc lắc cổ nhìn trái nhìn phải một chút, phát hiện vị trí bản thân té xỉu không hề kín đáo, lúc nào cũng sẽ có người đi qua, nếu thực sự bị người khác thấy nàng nằm đây, không chỉ có nàng mất thể diện, mà toàn bộ phủ Bình Dương Hầu đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Không có biện pháp, A Ngư đành phải cầu xin vị trưởng bối không quá quen thuộc kia: "Ngũ biểu thúc, thúc, thúc có thể đỡ con đứng dậy được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]