Chương trước
Chương sau
A Ngư quay về bên cạnh ba người Tào Quýnh một lần nữa.

Từ Anh gấp gáp hỏi: "A Ngư, Ngũ thúc nói như thế nào?"

A Ngư cũng không hỏi được gì đành phải lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thúc ấy chỉ nói có việc gấp."

Từ Anh nhịn không được mà trừng mắt liếc Tào Quýnh một cái, Ngũ thúc rất nghiêm chỉnh và hiểu lý lẽ, chắc chắn là Tào Quýnh đắc tội với Ngũ Thúc.

Nếu không phải nể hai cô biểu muội, Từ Anh cũng muốn đi cho xong.

Tào Bái kịp thời làm giảm không khí nặng nề: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi lên núi thôi, nhanh nhanh còn chiếm được chỗ tốt."

Tào Quýnh muốn nhắc nhở muội muội đừng đến gần lão nam nhân Từ Tiềm kia, hừ hừ nói: "Hắn dám mơ ước muội, bị ta nói nên thẹn quá hóa giận rồi bỏ đi."

A Ngư:...

Cho nên, do Từ Tiềm luôn luôn nhìn nàng, bị Nhị ca phát hiện rồi à?

Nàng cúi đầu, nhất thời không biết nên vui vẻ vì tấm lòng của Từ Tiềm, hay là nên buồn bực vì Nhị ca ép Từ Tiềm rời đi.

Tào Quýnh không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cho rằng nàng sợ, lập tức đảm bảo nói: "A Ngư yên tâm, về sau ít đến Từ Gia, đừng cho hắn cơ hội tiếp cận muội là được."

A Ngư không có cách nào nói ra tấm lòng của mình, nhỏ giọng nói: "Nhị ca nghĩ sai rồi, Ngũ biểu thúc không phải là loại người như vậy."

Tào Quýnh nhanh mồm nhanh miệng, căm giận nói: "Không phải loại người như vậy? Sở Thiên Khoát thích muội, muốn đến nhà chúng ta cầu hôn, ta còn chưa kịp phản đối, ngược lại hắn đã đòi so sánh với Sở Thiên Khoát rồi, chất vấn so sánh dung mạo và thân phận giữa hắn và Sở Thiên Khoát xem ai cao hơn, hừ, bình thường thấy hắn ra vẻ trang nghiêm, không nghĩ tới hắn và Sở Thiên Khoát đều là một loại mặt hàng, da mặt còn dày hơn tường thành."



Sau khi biết được sự thật, A Ngư lập tức ngây dại, sao Từ Tiềm lại có thể nói những lời này?

Sự thẳng thắn của Từ Tiềm vốn quan trọng hơn chuyện Sở Thiên Khoát bắt đầu thích nàng từ lúc nào.

A Ngư nhìn về phía dưới chân núi, bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp lá diệp màu đỏ nhưng dường như nàng vẫn nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Từ Tiềm.

"Nhìn cái gì đó?" Tào Quýnh nghiêng đầu, thấy muội muội nhìn chằm chằm dưới chân núi, mắt hạnh sáng lấp lánh, dường như có vài phần vui mừng, hắn khó hiểu hỏi.

A Ngư đỏ mặt, nhỏ giọng nói với huynh trưởng: "Ngũ biểu thúc, thúc ấy, dung mạo tuấn tú, thân phận lại tôn quý, thúc ấy thích muội, đó là vinh hạnh của muội."

Nói xong, A Ngư quay đầu chạy, trốn bên cạnh Từ Anh và Tào Bái.

Tào Quýnh sững sờ mà đứng yên tại chỗ.

Ý của muội muội là, là nàng cũng nhìn trúng Từ Tiềm rồi hả?

Sao đột nhiên lại nhìn trúng rồi? Bình thường gọi Ngũ biểu thúc này, Ngũ biểu thúc nọ rất thân thiết mà, sao trong nháy mắt đã xem Từ Tiềm là người trong lòng rồi hả?

Tào Quýnh không thể lý giải sự thay đổi của muội muội.

Sau khi ngắm rừng phong rồi về phủ, Tào Quýnh càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, nhưng hắn không cứng nhắc tới nỗi đến trước mặt kế mẫu mà tiết lộ tấm lòng của muội muội. Thôi, đành đi tìm đại ca thương lượng vậy!

Buổi chiều tối Tào Luyện mới về nên Tào Quýnh đi nghỉ ngơi trước rồi.

A Ngư cũng là một mình trốn vào trong phòng, gấp gáp mà lấy lễ vật sinh nhật của Từ Tiềm tặng nàng ra.

Chỉ có một túi gấm nho nhỏ, cực kỳ thích hợp "lén lút trao đổi" mà giấu vào trong tay áo.

Mở túi gấm ra, A Ngư dốc ngược túi gấm về phía lòng bàn tay, lập tức rơi ra một ngọc bội có hình cá chép màu vàng cam.

Ánh mắt A Ngư sáng lên.

Đó là một khối đá Điền Hoàng được chạm khắc thành một con cá chép béo, đầu cá, thân cá, đuôi cá, vảy cá đều được điêu khắc vô cùng tinh tế, cụm từ "trông rất sống động" cũng không đủ để mô tả nó, nhưng ngọc bội Điền Hoàng hình cá chép này béo và đáng yêu hơn cá chép thật nhiều, A Ngư ngắm trái ngắm phải rất lâu, càng nhìn càng thích, càng thích càng cười, nhất là phần bên ngoài ngọc bội, óng ánh trong suốt, làm cho người ta có cảm giác cá chép béo này mới được vớt từ trong nước ra.

Dây đeo ngọc bội cũng được làm từ những hạt ngọc bích, ở gần trung tâm ngọc bội là những viên Hồng Ngọc tròn, màu vàng cam phối cùng với màu đỏ tươi rực rỡ và xán lạn.

A Ngư thật sự rất thích.

Hơn nữa, từ "cá" đồng âm với từ "ngư", phần lễ vật này của Từ Tiềm vô cùng có tâm.

Nắm chặt ngọc bội của người trong lòng tặng, A Ngư ngọt ngào mà ngủ thiếp đi.



Bên kia, ở chỗ Tào Quýnh thoáng cái đã qua buổi trưa, tắm rửa xong thì trời đã tối sầm.

Hắn tới chính viện chờ huynh trưởng.

Hôm nay Tào Luyện trở về sớm hơn mọi bữa, thấy đệ đệ chủ động tìm mình, Tào Luyện không nhịn được mà nghĩ có phải đệ đệ lại gây hoạ gì hay không.

"Chuyện gì?" Tào Luyện ngồi ở ghế chủ toạ, vừa dùng trà vừa hỏi.

Tào Quýnh đuổi nha hoàn Xuân Nguyệt đi, kể lại chuyện hôm nay gặp phải trên núi, trong lời nói vẫn mang theo một chút tức giận: "Tên Từ Tiềm đó ngay cả phụ thân của chúng ta hắn cũng không để vào mắt, vậy mà hiện tại lại nhớ thương A Ngư, thật sự là ngụy quân tử, đáng tiếc A Ngư trẻ người non dạ, bị dung mạo của hắn mê hoặc, dường như có một chút thích hắn rồi."

Tào Luyện liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Sao đệ biết A Ngư có thích hắn hay không?"

Tào Quýnh giận dữ nói: "A Ngư chính miệng nói, nói cái gì mà được Từ Tiềm thích là vinh hạnh của muội ấy."

Tào Luyện rất muốn thở dài, thở dài vì đệ đệ và muội muội đều rất ngốc.

Nhưng vì tránh để đệ đệ gây ra thêm chuyện cười, hoặc khiến cho muội muội không chịu nổi, Tào Luyện vẫn nói ra sự thật: "Thật ra A Ngư và Từ Tiềm đã được định hôn ước bằng miệng, Từ lão thái quân tự mình tới cầu thân với phụ thân."

Tào Quýnh nghe vậy, mắt trừng to còn hơn cái chuông đồng nữa.

Tào Luyện quan sát hắn rồi nói tiếp: "Phụ thân sợ đệ truyền tin tức ra ngoài mới không nói với đệ."

Tào Quýnh:...

Thì ra phụ thân và huynh trưởng vẫn xem hắn là hài tử đó!

Tự tôn bị tổn thương đã lấn át cú sốc về việc hôn sự này, Tào Quýnh đen mặt đi ra ngoài, ra tới ngoài mới quay đầu lại, tức giận mà nói: "Khi nào các người mới không thể coi ta như hài tử nữa vậy! Chuyện lớn như vậy mà cũng giấu ta!"

Tào Luyện nghĩ nghĩ, nói sự thật: "Tuổi của đệ không nhỏ, nên thành thân, đến lúc đó, ở trong mắt ta đệ mới không còn là tiểu hài tử."

Tào Luyện gân cổ lên cãi: "Thành thân thì thành thân, không phải chỉ là cưới thê tử thôi sao, ta sợ chuyện này à?"

Tào Luyện nói: "Được, ta sẽ để ý chọn người thích hợp cho đệ."

Nói xong, Tào Luyện hạ bát trà xuống, rồi đi vào trong thay quần áo.

Tào Quýnh nhìn ca ca rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, chính bản thân đại ca cũng chưa thành thân, vì sao bắt đầu quan tâm tới hôn sự của hắn trước hả?

- --



Vừa mới vào tháng 10, Kinh Thành đã rơi một trận tuyết lớn, về sau trời càng ngày càng lạnh, A Ngư không muốn ra cửa nữa.

Gần đây trong Kinh Thành không có gì náo nhiệt, A Ngư chuyên tâm đọc sách ở nhà, lúc rảnh rỗi thì chăm sóc đệ đệ, hoặc theo ma ma học cách quản gia. Kinh Thành đã đến lúc rơi trận tuyết thứ hai, Tào Đình An gửi một phong thư về nhà nói hắn muốn ở lại biên ải tới tháng ba năm sau, kèm theo phong thư còn có một xe da và lông thú cao cấp.

A Ngư được hai cái áo choàng da cáo, nhưng nàng nhớ phụ thân hơn.

Phụ thân không ở nhà, Tết năm nay không có gì đáng mong chờ.

Nhưng trong cung có người vui sướng.

Đông Cung, thứ tỷ Trắc phi Tào Doanh của A Ngư đã được khám là hỉ mạch, Thái Tử mừng rỡ, cười hỏi nàng ta muốn khen thưởng cái gì.

Tào Doanh không thiếu bạc không thiếu trang sức, so với những vật thông thường, nàng càng muốn có một phần thể diện hơn.

Dựa vào lồ ng ngực ấm áp của Thái Tử, Tào Doanh dịu dàng nói: "Tiến cung gần một năm, thiếp hơi nhớ nhà, nếu như người cho phép, thiếp muốn thỉnh mẫu thân, muội muội vào cung để trò chuyện với thiếp."

Thái Tử sờ sờ bả vai của tiểu nữ nhân, khoé môi âm thầm giương lên.

Chuyện của Tào Doanh, từ trước lúc nàng tiến cung tham dự tuyển tú, hắn đã điều tra rõ ràng, biết nàng không có nhiều tình cảm với mẹ con Giang Thị, lần này Tào Doanh mời các nàng tiến cung, đơn giản chỉ muốn khoe khoang mà thôi.

Nhưng mà đối với Thái Tử mà nói, đây chỉ là việc nhỏ.

Phụ hoàng cho Hoàng Hậu thể diện, hắn cho Tào Doanh thể diện, khắp kinh thành đều tin rằng địa vị của Tào Gia đã vô cùng kiên cố, thậm chí còn có thể nâng cao hơn một bước.

Phụ tử Tào Đình An càng ngông cuồng càng kiêu ngạo, lúc phụ thân xử lý bọn họ mới càng hợp tình hợp lý.

"Được, ngày mai ta phái người đi truyền lời, mời họ ngày mai vào cung thăm nàng." Ôm lấy Tào Doanh, giọng nói Thái Tử dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.