Tam hoàng tử dám tranh giành mỹ nhân cùng nam nhân khác sao?
Hắn dám chứ!
Nhưng Tam hoàng tử dám cùng Ngũ biểu thúc - người được phụ hoàng xem như nhi tử mà sủng tranh giành mỹ nhân sao?
Hắn không dám!
"Người, người vừa nói, là người chính là người đã đính hôn với A Ngư biểu muội sao?"
Ánh mắt Từ Tiềm lạnh như băng, Tam hoàng tử đang ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Từ Tiềm lập tức dập nát hi vọng của hắn: "Là ta, thì sao?"
Tam hoàng tử cà lăm, nhìn A Ngư, môi mấp máy vài cái, hắn nhận thua rồi.
Ngay cả Thái tử hắn còn chưa sợ, nhưng đối mặt với biểu thúc này, Tam hoàng tử không dám có ý nghĩ bất kính dù chỉ một chút.
"Vậy, ta đi trước đây, chúc mừng Ngũ biểu thúc nha." Tam hoàng tử cúi hai vai xuống, cúi đầu xuống rồi nói: "Ta còn có việc đi trước, bữa khác sẽ trò chuyện với Ngũ biểu thúc sau."
Nói xong, Tam hoàng tử tức giận rời khỏi.
Từ Tiềm nhìn hắn đi xa, mới xoay người, chắp tay với Giang thị: "Từ mỗ đã vi phạm lời hứa của gia mẫu và Hầu gia phu nhân, nhưng thỉnh phu nhân thông cảm."
Giang thị chỉ có cảm kích đối với hắn, lau khoé mắt rồi nói: "Ngũ gia quá lời rồi, Tam điện hạ hồ đồ, ngài giải vây giúp A Ngư, ta nên cảm tạ ngài mới đúng."
Từ Tiềm nhìn về vị hôn thê đang trốn ở sau lưng Giang thị.
A Ngư đang tập trung nhìn lén hắn, lại thấy Từ Tiềm nhìn qua, nàng lập tức đỏ mặt, rụt đầu về.
Lúc này Từ Tiềm mới trả lời Giang thị: "Đây là trách nhiệm của ta, phu nhân không cần nói tạ ơn."
Vị hôn phu giúp vị hôn thê giải quyết rắc rối, đó không phải là trách nhiệm của hắn sao?
Giang thị cười nhìn về phía sau lưng.
Cả mặt A Ngư đã đỏ bừng, nhỏ giọng hối thúc nói: "Không phải nương đau bụng sao? Chúng ta mau nhanh đi."
Nữ nhi ngại ngùng, Giang thị lập tức nói từ tạm biệt Từ Tiềm.
Từ Tiềm lại nói: "Phu nhân, nếu hôn ước đã công khai, để tránh người ngoài có thêm nhiều nghi ngờ vô căn cứ, mấy ngày nữa ta sẽ chuẩn bị đến quý phủ để chính thức cầu hôn."
Đương nhiên Giang thị rất hoan nghênh, chỉ là....
Từ Tiềm lại nói: "Phu nhân không cần trả lời gấp, chờ Hầu gia trở về thì trả lời ta cũng được, việc trước mắt là để chặn miệng lưỡi thế gian."
Hắn suy nghĩ thấu đáo, Giang thị vô cùng yên tâm, cười nói: "Được, vậy cứ làm theo lời ngài nói đi, Ngũ gia vẫn còn mang quân vụ trên người, chúng ta quay về trước đây."
Hai người đi xa, Từ Tiềm vẫn đứng tại chỗ.
Hôm nay may là hắn gặp được, những lúc mà hắn không gặp được thì có bao nhiêu thiếu niên có ý đồ tiếp cận nàng? Trước là chất tử nhà mình, sau lại là Sở Thiên Khoát của nhà Binh bộ thị lang, bây giờ trong cung lại còn có Tam hoàng tử, bỗng nhiên Từ Tiềm cảm thấy chỉ đính hôn vẫn còn chưa đủ, phải nhanh chóng cưới nàng về nhà thì hắn mới an tâm.
- --
Trong cung không có gì là bí mật, nhất là chuyện xảy ra lúc ban ngày ban mặt, vào buổi trưa, Kiến Nguyên Đế đã nghe được chuyện này.
Nhưng ông chỉ biết Tam hoàng tử chặn đường mẹ con Giang thị, chứ không biết sau đó Từ Tiềm đã nói gì với Tam hoàng tử.
Buổi chiều gặp mặt Từ Tiềm để thảo luận chuyện chính sự, Kiến Nguyên Đế cười hỏi: "Nghe nói Lão Tam lại gây rắc rối, đắc tội với Bình Dương Hầu Phu Nhân?
Từ Tiềm nhìn Kiến Nguyên Đế, nói: "Tam điện hạ có ý đồ trêu cợt A Ngư, bị thần bắt gặp được, dạy dỗ hắn một phen."
Kiến Nguyên Đế suy nghĩ, cười nói: "Nhan sắc của hai nữ nhi Bình Dương Hầu đều làm rung động lòng người, thiếu niên thường yêu thích cái đẹp, sợ là Lão Tam nhìn trúng nàng rồi..."
Không đợi ông nói xong, Từ Tiềm trầm giọng nói: "Hoàng Thượng có điều không biết, tháng sáu năm nay thần đã hứa hôn cùng với Tứ cô nương, là do Tào Hầu gia không muốn nữ nhi gả đi sớm nên mới đồng ý bằng miệng với thần, hai phủ vẫn chưa chính thức quyết định."
Khiến Nguyên Đế vô cùng giật mình: "Ngươi, ngươi muốn thành thân với A Ngư?"
Vẻ mặt Từ Tiềm bình tĩnh gật đầu.
Khiến Nguyên Đế trầm mặt.
Sớm muộn gì hắn cũng phải đối phó Tào Đình An, Thái tử gia cưới cô nương Tào gia làm Trắc phi, sau này thu lại danh hiệu Trắc phi đó, coi như Đông cung nuôi một nữ nhân không quan trọng. Nhưng Từ Tiềm là biểu đệ mà ông cực kỳ coi trọng, nếu Từ Tiềm cưới nữ nhi của Tào Đình An làm chính thê, tương lai ông đối phó với Tào Đình An, vậy Từ Tiềm sẽ nghiêng về bên nào?
Không có Từ lão thái quân, thì không có ngôi vị Hoàng đế của hắn hôm nay, chỉ dựa vào việc đó thì Kiến Nguyên Đế đã rất cảm kích Từ lão thái quân, lúc ông còn giữ ngôi vua thì địa vị của phủ Trấn Quốc Công sẽ không bao giờ dao động, mà Từ Tiềm là nhân tài trụ cột, Kiến Nguyên Đế muốn tiếp tục bồi dưỡng người thanh niên này, giữ hắn lại để sau này còn phụ tá con của ông.
Kiến Nguyên Đế rất hiểu tính tình của Từ Tiềm, nếu hắn nhìn trúng A Ngư, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý mà che chở nàng, có nữ nhi Tào gia thổi gió bên gối, cho dù tương lai Từ Tiềm không can thiệp vào chuyện ông đối phó Tào gia, nhưng nếu Tào gia thật sự bị sụp đổ, mỗi ngày nữ nhi Tào gia lấy nước mắt rửa mặt, lúc đó lòng trung thành của Từ Tiềm đối với ông cũng sẽ dần dần bị lung lay.
Cho nên, trước mắt Kiến Nguyên Đế có hai con đường: Một là khuyên Từ Tiềm từ bỏ A Ngư, ông sẽ tiếp tục trọng dụng Từ Tiềm, hai là nếu Từ Tiềm vẫn ngoan cố muốn lấy A ngư, vậy thì ông đành buông tha hạt giống tốt Từ Tiềm này, cả đời cũng sẽ không trọng dụng hắn lại.
Sờ sờ cằm, Kiến Nguyên Đế cười khổ rồi nói: "Ngươi cũng thích A ngư, Lão Tam cũng thích A Ngư, chuyện này trẫm phải xử lý như thế nào đây?"
Từ Tiềm nhíu mày, Hoàng Thượng muốn cướp đoạt nữ nhân của hắn thay Tam hoàng tử sao?
Từ Tiềm lại nhắc nhở nam nhân ngồi trên long ỷ: "Hoàng Thượng, thần và A Ngư đã có hôn ước, mẫu thân đích thân đến Hầu phủ bàn chuyện hôn sự."
Từ lão thái quân cũng đồng ý rồi hả?
Kiến Nguyên Đế hiểu rõ, cười nói: "Được được được, trẫm không tranh giành với ngươi, xem ngươi gấp tới nỗi đã mang Lão thái quân ra kiềm chế trẫm kìa."
Từ Tiềm vội nói: "Vi thần không dám."
Kiến Nguyên Đế khoát tay, quan sát Từ Tiềm vài lần, Kiến Nguyên Đế vui mừng nói: "Được rồi, cuối cùng hôn sự của ngươi cũng đã định ra rồi, lần này trẫm và Lão thái quân có thể yên tâm rồi, thôi thôi, ngươi lấy A Ngư đi, trẫm đành phải tuyển thê tử thay Lão Tam một lần nữa rồi."
Từ Tiềm cúi đầu cáo lui.
Kiến Nguyên Đế gõ gõ bàn, lúc trời tối thì về chính cung.
Tào hoàng hậu cười, ngồi dùng bữa với Đế Vương, sau khi ăn xong, Đế Hậu ngồi nghỉ ngơi trên giường nhỏ ấm áp.
Kiến Nguyên Đế hỏi bà: "Từ Tiềm đính hôn với A Ngư, nàng có biết không?"
Tào hoàng hậu ngạc nhiên mà nhướng một bên lông mày: "Từ Tiềm? Đính hôn lúc nào?"
Kiến Nguyên Đế lập tức nhìn ra, bà thật sự không biết, nhưng mà, xưa nay Tào Đình An và Từ Tiềm không hợp nhau, A Ngư lại còn nhỏ, quả thật Tào Đình An có thể làm ra chuyện giấu giếm hôn ước. Miệng Từ Tiềm lại càng kín hơn, nếu không phải do Lão Tam quấy rầy A Ngư, Từ Tiềm tuyệt đối sẽ không để lộ ra tin tức.
Dựa vào tấm đệm có độ đàn hồi vừa phải, giọng điệu Kiến Nguyên Đế thoải mái mà kể lại một màn ở trước cửa cung kia.
Tào hoàng hậu ngẫm lại Từ Tiềm rồi ngẫm lại tiểu chất nữ, bà vẫn không thể nghĩ ra: "Sao hai người bọn họ lại thích đối phương chứ? Vai vế cũng đã không hợp rồi..."
Kiến Nguyên Đế nhìn bà cười: "Vai vế thì tính là gì? Luận về tuổi tác, ta hơn nàng mười chín tuổi, không phải nàng cũng ngoan ngoãn làm Hoàng hậu của trẫm sao?"
Giờ khắc này, bỗng nhiên Kiến Nguyên Đế nghĩ đến đêm tân hôn của hắn cùng với Tào hoàng hậu.
Năm đó Tào hoàng hậu vừa mới tròn 16 tuổi, là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng khắp Kinh Thành, trời sinh ngông nghênh, nhưng đêm tân hôn, tiểu Hoàng hậu bị ông trêu chọc tới nỗi mặt đỏ tai hồng, muốn phát giận nhưng không dám, cuối cùng lại yếu ớt bám chặt vào bờ vai của ông mà cầu xin, giống như băng sơn tuyết liên tan ra thành dòng suối chảy róc rách.
Tận đáy lòng vừa cảm thấy mềm mại thì tân nương tử trong đầu đột nhiên lại biến thành người khác, mẫu thân của Thái tử, thê tử đầu tiên có được tình cảm chân thành của ông.
Nguyên Hậu qua đời chưa được lâu, Kiến Nguyên Đế khổ sở phát hiện ra, ông đã không thể nhớ nỗi dáng vẻ của nàng, chỉ nhớ rõ thời điểm ông còn là thiếu niên đã dành tất cả rung động, điên cuồng, nhiệt tình và tình cảm đơn thuần của tuổi trẻ cho bà ta, bà ta là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên cuộc đời này.
"Hoàng thượng nói như vậy, là đồng ý mối hôn sự này rồi sao?" Không phát hiện ra Kiến Nguyên Đế đang suy nghĩ xa xôi, Tào hoàng hậu cười nhu nhược hỏi.
Kiến Nguyên Đế giật mình, cười nói: "Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, sao trẫm có thể phản đối được? Chằng qua nếu cứ như vậy, quan hệ hai nhà đều trở nên rối loạn, đến lúc đó nàng nên kêu nàng ta là chất nữ, hay gọi là biểu đệ muội đây?
Tào hoàng hậu bật cười: "Thiếp không kêu là gì hết, kêu nàng là A Ngư là được."
Ba ngày sau, Từ Tiềm nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn.
Tào Đình An không có nhà, Giang thị chỉ có thể nói chờ Hầu gia về thương lượng lại rồi sẽ trả lời sau.
Nhưng mối hôn sự này đã truyền khắp các con phố lớn nhỏ trong Kinh Thành.
Đông cung, rõ ràng là đối thủ một mất một còn với Thái tử phi Từ Quỳnh, nhưng hơi thở Trắc phi Tào Doanh lại không ổn định, gương mặt hai người đều căng thẳng.
Từ Quỳnh vẫn luôn biết Lục ca Từ Khác yêu thầm A Ngư, Từ Quỳnh còn có cảm giác A Ngư không xứng với Lục ca, sao nàng ta có thể nhúng chàm Ngũ biểu thúc tựa như trích tiên của nàng? Nếu A Ngư thật sự gả cho Ngũ thúc, tương lai nàng phải gọi A Ngư một tiếng Ngũ thẩm sao?
Từ Quỳnh không cách nào chấp nhận được!
Xưa nay nàng thường chú ý duy trì hình tượng đoan trang trước mặt Thái tử, bởi vì đồng thời ghen tỵ với Tào Doanh và phiền chán A Ngư, rốt cuộc nàng nhịn không được mà tức giận oán than với Thái tử một lần: "Nhan sắc của Trắc phi khiến lòng người rung động, dịu dàng như nước, nhưng bàn về nhan sắc có khí chất yểu điệu phát ra từ trong xương máu, khiến người khác vừa thấy đã thương, thì nàng ta không bằng A Ngư biểu muội dù chỉ một chút, khó trách A Ngư biểu muội có thể được Ngũ thúc đến cầu hôn."
Nếu như Thái tử thật sự sủng ái Tào Doanh chắc chắn sẽ bị những lời nói này làm tức giận, nhưng hắn chỉ làm bộ làm tịch với Tào Doanh, bởi vậy tất cả lực chú ý đều rơi vào lời khen tưởng của Từ Quỳnh đối với A Ngư.
Nha đầu A Ngư kia, thật sự còn đẹp hơn Tào Doanh sao.
Buổi tối hôm sau, Thái tử đến phòng ngủ của Tào Doanh, lại nghe nàng ta cố gắng nén giận mà nói.
"Phụ thân cũng thật là, sao có thể gả muội muội cho Ngũ biểu thúc chứ? Sau này chẳng phải A Ngư đồng vai vế với Tam thẩm rồi hả?"
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tào Doanh vừa tận hưởng nha hoàn chải tóc vừa nhẹ nhàng nói, nghiêng đầu nhìn Thái tử trên giường, hi vọng có thể được phu quân ủng hộ.
Thái tử cười vô cùng ấm áp: "Hầu phủ đều sinh ra mỹ nhân, ta cảm thấy nàng tốt, Ngũ biểu thúc thấy muội muội nàng tốt, cũng không có gì kỳ lạ."
Tào Doanh thầm nghĩ rằng A Ngư làm sao so được với nàng chứ?
Nhưng đối mặt với lời khen uyển chuyển của Thái tử, Tào Doanh đành phải khen ngợi A Ngư cho có: “Muội ấy, dáng vẻ cũng xem như là ngoan ngoãn, hiền lành thôi.”
Thái tử từng gặp A Ngư nhưng chưa gặp qua A Ngư trưởng thành, bị thê và thiếp làm cho chú ý, lúc trong cung tổ chức yến tiệc mừng năm mới, hắn thuận tiện để ý những người ở Tào gia.
Nhưng A Ngư không có vào cung.
Thứ nhất, tới tham gia một bữa tiệc năm mới trong cung là chuyện vô cùng vất vả, ngày rất lạnh mà phải đợi rất lâu mới được ăn cơm, lúc đó đồ ăn cũng không còn nóng nữa, dù là món ngon như gà vịt thịt cá đều kèm theo một mùi tanh nồng. Thứ hai, hôn ước giữa nàng và Từ Tiềm đã truyền khắp Kinh Thành, A Ngư không muốn tiến cung để nhận lời đánh giá của những nữ nhân ở phủ khác, nên trốn ở nhà cho yên tĩnh.
Thái tử không thấy được người, tạm thời quẳng chuyện A Ngư ra phía sau đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]