Nhắc tới hôn sự của Từ Tiềm, trong Kinh Thành không có ai dám có ý đồ với tiểu nữ nhi của Tào Đình An nữa rồi.
Ngược lại, người tới cầu hôn Tam cô nương Tào Bái lại nối dài không dứt, Tào Tam gia, Tam phu nhân Từ thị chọn một vị quan văn trẻ tuổi thật thà và chăm chỉ, tên là Thôi Văn Kỳ.
Thôi Văn Kỳ là một vị quan viên dưới quyền của Tào Tam gia, mặc dù xuất thân từ gia đình nhỏ, nhưng cả người nhìn văn vẻ lịch sự, biết tiến biết lùi đúng lúc, tính tình cũng không cổ hủ hoặc là tự cho mình thanh cao như những học trò nghèo thông thường. Giống với Tào Thấm đã được gả vào gia đình bá tước, Trắc phi Tào Doanh được gả vào Đông cung đều tức giận vì A Ngư sắp được gả cho Từ Tiềm, Tào Bái xem như là người được gả vào nhà có gia thế thấp nhất trong các tỷ muội, nhưng chỉ có A Ngư đã sống qua kiếp biết rõ mọi chuyện. Sau hôn nhân, đường tỷ và đường tỷ phu vô cùng ngọt ngào, mỗi phong thư do đường tỷ gửi từ phương xa về, mỗi lần đọc đều khiến A Ngư bật cười.
Hôn sự Tào Bái được quyết định tổ chức vào tháng tám, gả đi trước nàng, tháng ba năm nay cũng có một người tỷ muội tốt của A Ngư phải gả đi là Từ Anh.
Kinh thành nhiều tiểu thư quyền quý như vậy, A Ngư chỉ thân thiết được với hai tỷ tỷ Tào Bái và Từ Anh, đáng tiếc hiện tại nàng không thích hợp đến phủ Trấn Quốc Công để tiễn nàng ấy xuất giá.
A Ngư thêu một cặp gối uyên ương trước, sau đó nhờ Tào Bái tặng Từ Anh giúp nàng.
Đêm đó Tào Bái ngủ lại phủ Trấn Quốc Công, hôm sau Từ Anh xuất giá, lúc Tào Bái quay về thì cười rồi nói với A Ngư: "Biểu tỷ nói ta chuyển lời cho muội, tỷ ấy chờ gọi muội một tiếng tiểu thẩm nha."
A Ngư bị trêu chọc tới nỗi đỏ bừng mặt.
Mấy ngày sau, rốt cuộc cả người Tào Đình An đầy gió bụi, mệt mỏi từ biên cương trở về.
Tất cả mọi người trong gia đình đều ra cửa đón tiếp.
A Ngư đứng phía sau lưng mẫu thân, nhìn thấy phụ thân ngồi trên lưng ngựa, lúc này A Ngư mới giật mình, chỉ mới nửa năm không gặp mà phụ thân lại gầy đi một vòng, nếp nhăn và khoé mắt cũng sâu và rõ hơn rồi. Đương nhiên, phụ thân mặc áo giáp nặng nề vẫn uy nghiêm như cũ, như một thanh kiếm sắc bén toả ra hơi nóng, từng trải và có kinh nghiệm ở chiến trường càng lâu thì sự nghiêm trang và sát khí kia lại càng nặng.
A Ngư không chớp mắt mà nhìn phụ thân, khó có thể tưởng tượng được khung cảnh phụ thân chết trên chiến trường ở kiếp trước.
Tào Đình An ở bên này nhảy xuống ngựa một cái, ánh mắt đảo qua từng gương mặt của người thân, ánh mắt chỉ dừng lại trên mặt Giang thị một chút, sau đó lập tức cười với Tào Nhị gia, Tào Tam gia rồi đến nói chuyện, giống như thê tử và con cái đều không quan trọng bằng huynh đệ.
Các đại nam nhân đều như vậy, nhất là ở trước mặt người khác, quá sủng ái nữ nhân và con cái dễ khiến người khác chế giễu.
Ba người dẫn đầu đi ở phía trước, các nữ quyến chậm rãi bước theo sau.
Mãi cho đến lúc mọi người ở Nhị phòng, Tam phòng đều đi rồi, trong phòng chỉ còn lại những người của nhà mình, Tào Đình An mới chú ý đánh giá ba đứa con trai.
Đứa con cả không có gì thay đổi, thứ tử càng khoẻ mạnh hơn, đứa con út đã biết chạy rồi.
"Nửa năm nay các con có gây phiền phức gì cho mẫu thân không?" Tào Đình An nghiêm túc mà hỏi.
Tào Luyện, Tào Quýnh cùng nhau cúi đầu nói: "Nhi tử không dám."
Sí Nhi ngửa đầu nhìn mẫu thân, lông mi dài nhấp nháy liên tục, không biết đang nghĩ gì.
Giang thị cười sờ sờ đầu nhi tử, nhắc nhở: "Sí Nhi, gọi phụ thân đi con."
Sí Nhi nhi ngoan ngoãn mà gọi Tào Đình An là phụ thân, nhưng tiểu hài tử đã quên mất hình dáng của phụ thân ruột nên vô thức mà chui vào trong lòng mẫu thân, có hơi sợ dáng vẻ của phụ thân.
Tào Đình An càng cuống cuồng dỗ dành tiểu nhi tử, lập tức nói với hai đứa lớn: "Được rồi, các con về trước đi, sáng mai đến võ trường chờ ta."
Phương thức biểu đạt tình cảm giữa ông và hai đứa nhi tử này đó chính là quật ngã hai huynh đệ xuống đất.
Nhưng Tào Luyện, Tào Quýnh đều đã lớn, hai người liếc nhau một cái, bày tỏ ý nghĩ muốn quật ngã phụ thân vô cùng mãnh liệt.
Hai người đi rồi, rốt cuộc Tào Đình An không cần phải nhịn nữa, cứng rắn mà ôm Sí Nhi vào trong ngực, ông vừa xoa đầu nhi tử, vừa cười khen nữ nhi: "Mới có nửa năm mà A Ngư càng lúc càng giống đại cô nương rồi." Hừm, vóc dáng nữ nhi cao hơn, khuôn mặt cũng đẹp hơn, đáng tiếc lại được lợi cho tiểu thử thối Từ Tiềm kia rồi.
Ông thầm oán trách Từ Tiềm, A Ngư thấy đệ đệ vẫn không nhúc nhích mà chỉ ngồi yên trên chân phụ thân, dáng vẻ không muốn bị phụ thân xoa đầu nhưng lại không dám phản kháng vô cùng đáng yêu, khoé miệng nàng lập tức cong lên, cười nói: "Phụ thân đã về rồi, con với đệ đệ luôn trông mong tiền mừng tuổi của phụ thân nha."
Tào Đình An sửng sốt.
Sí Nhi thích nhất là tiền mừng tuổi, được tỷ tỷ nhắc nhở, hắn không sợ phụ thân nữa, lập tức ngẩng đầu lên mà đòi: "Phụ thân, tiền mừng tuổi!"
Dáng vẻ kia vô cùng hợp tình hợp lý, giống như phụ thân đang thiếu tiền của hắn vậy.
Khí thế này, đúng là Tào gia!
Tào Đình An nói "Hay" một tiếng, rồi ôm nhi tử lên hôn hai cái, hôn xong rồi, Tào Đình An mò mẫm bên hông, bỗng nhiên phát hiện bản thân ông không có thói quen mang theo bạc bên người.
Nhi tử còn đang chờ, nhưng Bình Dương Hầu đào không ra tiền mừng tuổi bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Giang thị thấy vậy, dịu dàng giải vây giúp ông: "Phụ thân vừa trở về, vẫn chưa kịp chuẩn bị tiền mừng tuổi, Sí Nhi đi uống sữa trước, ngủ dậy lập tức sẽ có tiền mừng tuổi nha."
Nhũ mẫu vừa nghe xong, cười đi tới ẵm Sí Nhi.
Quả thật Sí Nhi cũng hơi đói bụng, nhìn chằm chằm phụ thân một lát, không yên tâm mà di chuyển vào trong lòng của nhũ mẫu.
Tào Đình An dụ dỗ nhi tử: "Yên tâm, phụ thân sẽ cho con bao lì xì lớn nhất!"
Sí Nhi nở nụ cười ha ha.
A Ngư cũng biết điều mà đứng dậy, nói: "Phụ thân đi đường xa vất vả, người nên tạm nghỉ ngơi trước, chiều tối nữ nhi sẽ đến nói chuyện cùng phụ thân."
Vẻ mặt Tào Đình An trìu mền mà gật đầu.
Bọn nhỏ đều đã đi hết, rốt cuộc Tào Đình An không cần kiêng nể gì mà ngắm thê tử rồi.
Tim Giang thị đập nhanh hơn, quay mặt đi, nói: "Thiếp dặn nha hoàn chuẩn bị nước."
Tào Đình An giữ chặt bả vai nàng, giọng nói khàn khàn: "Không cần vội, lát nữa cùng nhau tắm."
Nói xong, ông quăng Giang thị lên bờ vai rộng lớn của mình giống hệt như khiêng bao tải, dùng dáng vẻ cướp nữ nhân của thủ lĩnh thổ phỉ để khiêng Giang thị vào phòng ngủ.
Sau một cuộc quấn quít dai dẳng, Giang thị làm gì còn sức để hầu hạ ông tắm rửa?
Tào Đình An ôm bà vào tắm ch ung, lúc đang thoải mái dễ chịu trong bồn tắm, Tào Đình An thoả mãn hỏi: "Nửa năm nay, trong nhà ổn cả chứ?"
Lúc này Giang thị xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt mê hoặc lòng người, miễn cưỡng dựa vào bả vai ông rồi nói: "Tất cả đều rất tốt, chỉ là, chỉ là Từ Ngũ gia đã tới cầu hôn rồi."
Tào Đình An nhíu mày, giận dữ nói: "Không phải nói là dời sang tới sang năm sao?"
Giang thị liếc ông một cái, vô cùng mạnh mẽ kể lại chuyện ngày đó vào cung bị Tam hoàng tử quấy rối: "Nếu không có hắn bảo vệ chúng ta kịp thời, lỡ như Tam điện hạ làm ra chuyện hoang đường gì đó, Hầu gia ở xa tận chân trời làm sao cứu được chúng ta, không phải vẫn nên nhờ nữ tế tương lai bảo vệ chúng ta sao?"
Lửa giận của Tào Đình An lập tức chuyển đến trên đầu của Tam hoàng tử: "Tam điện hạ đúng không? Để xem ta xử lý hắn như thế nào!"
Chuyện Từ Tiềm có thể tha thứ, nhưng Tam hoàng tử công khai ức hiếp nữ nhi yêu quý của ông, chuyện này Tào Đình An sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Giang thị cũng tức giận Tam hoàng tử, nhưng thấy Tào Đình An trừng mắt dường như đang suy nghĩ sẽ giáo huấn Tam hoàng tử như thế nào, sắc mặt Giang thị đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: "Chàng muốn làm gì? Hắn chính là nhi tử của Hoàng Thượng, chàng tuyệt đối không thể hành động lỗ m ãng."
Nếu là thiếu niên khác thì Tào Đình An có thể giáo huấn một chút được, nhưng nếu ông dám đánh Tam hoàng tử, Kiến Nguyên Đế sẽ nghĩ thế nào?
Tào Đình An tức giận nói: "Thiên tử phạm pháp, tội cũng như thứ dân, Hoàng Thượng không dạy được hắn thì để ta dạy, ta dạy thay hắn!"
Tam hoàng tử thì sao, là do Tam hoàng tử khinh người trước, nếu mà ông tố cáo việc này trước mặt Kiến Nguyên Đế, Kiến Nguyên Đế cũng không thể vì chuyện cá nhân mà thiên vị.
Giang thị thật sự không thể khuyên được ông, lại không thể không quản, suy nghĩ, nàng nổi giận mà nói: "Hầu gia đã có thói quen không nhường nhịn ai, nhưng trời sinh tính thiếp nhát gan, nếu như Hầu gia công khai gây sự với Tam điện hạ, sau này ta sẽ không theo chàng vào cung, chàng không sợ Tam điện hạ không sợ Trần quý phi, nhưng thiếp sợ, nếu Hoàng hậu nương nương hỏi thì chàng cứ nói thiếp bị bệnh, không thể ra gió."
Nói xong, Giang thị giống như cá mà trượt khỏi vòng tay ôm ấp của Tào Đình An, đứng dậy muốn bước ra khỏi thùng tắm.
Vẫn còn là ban ngày, mỹ nhân từ trong nước bước ra, thiếu chút nữa Tào Đình An đã phun máu mũi!
"Quay lại." Tào Đình An kéo Giang thị vào trong ngực.
Vẻ mặt Giang thị lạnh tanh.
Tào Đình An bất ngờ mà nói: "Hắn ức hiếp A Ngư, nàng không tức giận à?"
Giang thị lạnh lùng đáp lời: "Có tức giận cũng phải nhìn xem hắn là ai, chàng không sợ đắc tội Hoàng Thượng, nhưng ta sợ. Trên đời này có phụ mẫu nào mà không đau xót hài tử của mình? Hôm nay Tam điện hạ ức hiếp A Ngư thì chàng muốn giáo huấn hắn, ngày mai chàng dạy dỗ Tam điện hạ, lỡ như Hoàng Thượng muốn xử lý chàng thì sao giờ? Hầu gia chém giết trên chiến trường đã quen, không sợ chết, nhưng thiếp lại nhát gan sợ chết, chỉ muốn yên ổn mà sống."
Tào Đình An không hề cho rằng Kiến Nguyên Đế sẽ vì chuyện nhỏ ấy mà xử lý ông, ông đã lập rất nhiều công lao ở biên ải, mười Tam hoàng tử cũng không quan trọng bằng ông.
Nhưng, ông vừa trở về, chỉ muốn làm Giang thị muốn bà siết chặt ông, không muốn tức giận với bà.
"Thôi thôi, nghe theo lời nàng hết vậy." Tào Đình An hiếm khi chịu thua mà nói tiếp: "Nếu như có lần sau, lúc đó ta sẽ giáo huấn hắn."
Cuối cùng nam nhân cũng hiểu chuyện, Giang thị nhẹ nhàng thở phào.
Bình tĩnh được một lát, bỗng nhiên Giang thị nghĩ đến một chuyện lớn, hỏi: "Chàng tính khi nào mới trả lời bà mối do phủ Trấn Quốc Công mời đến đây?"
Tào Đình An không tập trung, vừa hôn một bên lỗ tai bà vừa nói: "Ngày mai mới nói tiếp đi, hôm nay không cần gấp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]