Thuận Uy và A Tô cũng biết vó ngựa của bọn họ dù nhanh đến đâu cũng không theo kịp đoàn xe của Thuận Tĩnh và Thiên Du. Nhưng họ vẫn cố nhanh hơn để đến thị vệ sở trước khi mọi chuyện đi quá xa, họ đâu nghĩ rằng những điều không nên thấy Thiên Du cũng đã thấy cả rồi, bây giờ bọn họ đến chỉ để diệt trừ “ hậu họa” mà thôi
Thiên Du đôi mắt đỏ đầy những giọt nước mắt chạy đến nơi Thuận Tĩnh đang nghỉ ngơi. Nghiễm Nhi và Đông Anh đuổi theo phía sau cùng tiếng gọi vô vọng
- Công chúa…chờ nô tì với!
- Thiên Du…nàng nghe ta giải thích đã!
Giải thích sao? Giải thích gì chứ? Trong lòng tôi chỉ cảm thấy nặng trĩu, lồng ngực cứ nhói lên như ai đó xé tan thành trăm mảnh, đầu óc quay cuồng… Giải thích được gì chứ? Cũng đâu thay đổi được những điều tôi nhìn thấy khi nãy. Tôi muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, đến một giây cũng không muốn ở lại
- Tam hoàng huynh…
Tôi gọi Thuận Tĩnh bằng giọng khản đặc, nghèn nghẹn
- Hoàng muội, sao thế? Sao lại đến đây, chẳng phải muội đến chỗ Đông Anh sao?
Tôi nghe câu hỏi ấy như tìm được người bênh vực liền ấm ức mà khóc lớn
- Hic…muội không đến đó nữa…hic…muội muốn về cung…
Thuận Tĩnh đến gần kéo tôi ngồi xuống ghế, tay xoa đầu rồi hỏi tiếp
- Muội nín đi…ai bắt nạt muội? Là Đông Anh phải không?
Tôi gật đầu, nước mắt vẫn giàng dụa, nghẹn lời không đáp được lời cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ve-tien-kiep-gap-nguoi-thuong/3551493/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.