Hoàng thượng khựng lại. Ta kiên nhẫn gọi cái tên xưa cũ của chàng:
- Vô Ưu! Vô Ưu! Vô Ưu!
- Vô Ưu của Tứ Tứ!
Gương mặt chàng giãn dần ra. Hoàng thượng lau đi những giọt máu ứa trên bả vai ta rồi thở dài bôi thuốc giúp ta. Chàng còn thổi nhẹ vào vết cắn khiến trái tim ta tan chảy. Ta rướn người lên, chỉ mong được gần chàng. Chàng lạnh lùng đẩy ta xuống. Chàng cởi trói cho ta. Chẳng có vết bầm nào cả nhưng chàng vẫn xoa xoa cổ tay ta như sợ nó bị đau. Ta buồn bã hỏi:
- Vô Ưu lo cho Tứ Tứ ư?
Chàng không trả lời. Ta lại hỏi tiếp:
- Vô Ưu còn giận Tứ Tứ à?
Chàng vẫn không trả lời. Ta cố nịnh nọt:
- Tứ Tứ biết sai rồi mà. Tứ Tứ sẽ không bao giờ rời xa Vô Ưu nữa. Vô Ưu thương Tứ Tứ như xưa nha.
Hoàng thượng chua xót bảo ta:
- Cho dù Vô Ưu thương Tứ Tứ như xưa thì Tứ Tứ cũng chẳng còn nguyên vẹn của riêng Vô Ưu như xưa nữa.
Cổ họng ta nghẹn đắng, không sao có thể đối đáp được với chàng. Chàng dứt khoát rời đi, để lại trong lòng ta một khoảng trống rộng mênh mang. Giá như ta có thể quay về thời thơ ấu, làm một đứa con nít ngây ngô chẳng quản sự đời. Trở thành người lớn thật mệt, cho dù buồn bã, chán chường, đều phải cố gắng gượng. Ta bỏ ra hai lượng bạc để mua tin tức, biết được cha của An tần tự nhiên hoá điên không rõ nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421502/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.